[AI RỒI CŨNG PHẢI ĐI]
Ta chỉ cần một người ở lại
Giữa trăm ngàn cuộc buông tay và lướt qua nhau mỗi ngày
Ta chỉ cần một lần khờ dại
Tin rằng sau giấc ngủ dài, nụ hôn của người sẽ gọi dậy được ban mai.
Chẳng cần biết đúng sai, khi ta ôm người từ phía sau ngần ngại bảo: Đừng đi!
Là khi tất cả thiết tha trong ta đặt cược hết cho một lần quỵ lụy
Dẫu biết tình yêu phải đánh đổi bằng một lời năn nỉ
thì đâu còn xứng đáng để níu kéo làm chi?
Những phù phiếm cuộc đời ngoài kia, người có thể tạm quên đi?
Để cùng ta tựa vai nghe tim mình thêm một lần này nữa
Để ngày mai khi tất cả thành xa xưa
Ta vẫn còn hơi thở để trốn vào thương nhớ.
Ta thương người bất kể chuyện mình chỉ toàn là lầm lỡ
Vẫn cam tâm sai hết lần này, lầm đến lần kia
và lỡ dở cả cuộc đời ta có!
Chẳng cần người hiểu đâu
Chẳng cần người quay đầu
Ta cũng sẽ ở nguyên nơi này,
đứng yên chỗ đó,
chờ một điều-gì-không-rõ nữa người ơi...
Cố chấp chưa bao giờ là cách ta chọn sống một cuộc đời
Và dây dưa cũng không trở thành dây tơ hồng cho tình yêu viên mãn
Ta thừa biết có những chuyện khi đã qua rồi thì không còn cứu vãn
Nhưng chẳng lẽ người muốn ta bỏ cuộc buông xuôi?
Chẳng lẽ sẽ vui khi sống như những con rối luôn tươi rói nụ cười?
Chỉ biết cam chịu trơ trơ trước niềm đau lẫn nước mắt
Cho dù phải rời tay đánh rơi một người thương duy nhất,
Cũng thản nhiên mỉm cười và diễn tiếp rất tròn vai.
Ta là ai khi không thể nắm nổi một bàn tay?
Người là ai mà xa rồi nhưng tất cả về người chưa bao giờ lẩn khuất?
Ta chỉ mong có một người ở lại đây - đừng bao giờ lạc mất!
Nhưng rốt cục trên đời, ai rồi cũng phải đi...
Chỉ có ký ức là vẫn cứ chai lì
Và chung thuỷ ở lại thay lời ai đã hứa
Dù người không còn như ngày-thuơng-cũ-nữa
Mà ta vẫn là ta-của-xa-xưa
[K281013]
Tuesday, October 29, 2013
Wednesday, August 14, 2013
Cho những yêu thương kết thúc từ khi chưa thật sự bắt đầu
Không phải vì không đủ yêu nhau, mà do cuộc đời quá nhiều định kiến
Khi mà những khoảng cách vô hình ngăn người ta đến với người mình thương mến
Yêu thật nhiều cũng phải buông tay.
Cho những yêu thương nơi ký ức nhạt nhoà trong những cơn say
Bởi giá trị của tình yêu đang dần bị bào mòn đi bởi đồng tiền, vật chất
Để rồi cho dù người ta yêu nhau bằng một tình yêu chân thật
Cũng không thể đến với nhau.
Có những yêu thương ngăn cách bởi nghèo - giàu
Cũng có những yêu thương bị bức tử bởi miệng đời nghiệt ngã
Hai con người yêu nhau, nhưng có biết bao nhiêu người khác đứng bên ngoài mặc cả
Và rồi tình yêu không thể vượt qua những tính toán hơn thua.
Sao không một lần từ bỏ những ganh đua
Trả hai chữ yêu thương về đúng ý nghĩa ban đầu của nó
Để những khoảng cách khi yêu không còn trở nên đáng sợ
Để không còn ai nuối tiếc, xót xa vì những thương mến chưa bao giờ được bắt đầu…
Cho những trái tim yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau…
VIẾT CHO ĐIỀU KHÔNG THỂ MẤT – VÂN JENNY
Không phải vì không đủ yêu nhau, mà do cuộc đời quá nhiều định kiến
Khi mà những khoảng cách vô hình ngăn người ta đến với người mình thương mến
Yêu thật nhiều cũng phải buông tay.
Cho những yêu thương nơi ký ức nhạt nhoà trong những cơn say
Bởi giá trị của tình yêu đang dần bị bào mòn đi bởi đồng tiền, vật chất
Để rồi cho dù người ta yêu nhau bằng một tình yêu chân thật
Cũng không thể đến với nhau.
Có những yêu thương ngăn cách bởi nghèo - giàu
Cũng có những yêu thương bị bức tử bởi miệng đời nghiệt ngã
Hai con người yêu nhau, nhưng có biết bao nhiêu người khác đứng bên ngoài mặc cả
Và rồi tình yêu không thể vượt qua những tính toán hơn thua.
Sao không một lần từ bỏ những ganh đua
Trả hai chữ yêu thương về đúng ý nghĩa ban đầu của nó
Để những khoảng cách khi yêu không còn trở nên đáng sợ
Để không còn ai nuối tiếc, xót xa vì những thương mến chưa bao giờ được bắt đầu…
Cho những trái tim yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau…
VIẾT CHO ĐIỀU KHÔNG THỂ MẤT – VÂN JENNY
Sunday, August 11, 2013
Có thể rồi một ngày chúng mình chẳng còn yêu
Anh sẽ chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ
Em sẽ chẳng còn viết tiếp bản tình ca dang dở
Những rung động đầu đời, cứ thế hóa mây bay…
Có thể rồi một ngày chúng mình hết mê say
Như một bàn tay hết nhớ đến một bàn tay khác
Những yêu thương trong anh hóa vỡ òa bao mất mát
Có phải là những giọt nước mắt rơi mặn chát trái tim em?
Có thể rồi một ngày chúng mình chỉ là hai kẻ đã từng quen
Năm tháng bên nhau vẽ thành những vệt hoen mờ kí ức
Anh sẽ chẳng còn những giấc mơ xót xa đến bất lực
Em cũng chẳng còn những tiếng thở dài – thổn thức – vỡ tan…
Có thể rồi một ngày, tình yêu hóa cơn gió đi hoang
Những kỉ niệm trong nhau bỗng lụi tàn theo quá khứ
Thì em ơi, xin hãy để những Nhớ – Thương yên ngủ
Níu kéo làm gì, thế là quá đủ cho những nỗi đau
Có thể rồi một ngày, em sẽ có một người đến sau
Và anh cũng sẽ là kẻ đến sau của một người khác
Có thể một ngày, chúng ta sẽ chỉ nhớ về nhau trong giây lát
Sẽ mỉm cười tựa như nghe một bài hát xa xưa…
Bài hát về một thời tuổi trẻ ướt mưa…Rồi một ngày – Nhâm Việt Hùng
Anh sẽ chỉ là cái tên đi ngược chiều trí nhớ
Em sẽ chẳng còn viết tiếp bản tình ca dang dở
Những rung động đầu đời, cứ thế hóa mây bay…
Có thể rồi một ngày chúng mình hết mê say
Như một bàn tay hết nhớ đến một bàn tay khác
Những yêu thương trong anh hóa vỡ òa bao mất mát
Có phải là những giọt nước mắt rơi mặn chát trái tim em?
Có thể rồi một ngày chúng mình chỉ là hai kẻ đã từng quen
Năm tháng bên nhau vẽ thành những vệt hoen mờ kí ức
Anh sẽ chẳng còn những giấc mơ xót xa đến bất lực
Em cũng chẳng còn những tiếng thở dài – thổn thức – vỡ tan…
Có thể rồi một ngày, tình yêu hóa cơn gió đi hoang
Những kỉ niệm trong nhau bỗng lụi tàn theo quá khứ
Thì em ơi, xin hãy để những Nhớ – Thương yên ngủ
Níu kéo làm gì, thế là quá đủ cho những nỗi đau
Có thể rồi một ngày, em sẽ có một người đến sau
Và anh cũng sẽ là kẻ đến sau của một người khác
Có thể một ngày, chúng ta sẽ chỉ nhớ về nhau trong giây lát
Sẽ mỉm cười tựa như nghe một bài hát xa xưa…
Bài hát về một thời tuổi trẻ ướt mưa…Rồi một ngày – Nhâm Việt Hùng
Trong những tháng ngày cô đơn nhất ở trên đời
Chỉ cần ai đó mở lời thì ta sẽ gật đầu đồng ý.
Ta sợ yêu rồi, chỉ cần một người tri kỉ.
Một người sẽ không bỏ ta đi.
Ta có mơ hạnh phúc cao xa gì.
Chỉ một cái nắm tay giữa phố đông ồn ã
Chỉ một cái ôm dưới hiên mưa mùa hạ
Chỉ một lời nói thật giữa trăm ngàn dối trá
Chỉ một chiếc khăn tay cho những giọt lệ trước thềm kia đang rơi lã chã.
Chỉ cần những khi mệt mỏi,
bên cạnh ta người nói: "Sẽ ổn thôi"
Duyên số đã chọn chúng ta quá nhiều cho những cuộc chia phôi.
Làm người bước tiếp trên những con đường gãy đôi về hai ngả
Đôi lúc làm kẻ phụ tình, đôi khi thành người gục ngã
Chỉ để dạy cho chúng ta bài học vừa quen vừa lạ.
Nhận lại và cho đi.
Hãy ở cạnh nhau chẳng thổ lộ yêu thương gì
Đừng thề nguyền, đừng vội tin, đừng hứa.
Người hãy giữ mảnh hồn ta một nửa
Mình làm tri kỉ của nhau.
BONHEUR
Chỉ cần ai đó mở lời thì ta sẽ gật đầu đồng ý.
Ta sợ yêu rồi, chỉ cần một người tri kỉ.
Một người sẽ không bỏ ta đi.
Ta có mơ hạnh phúc cao xa gì.
Chỉ một cái nắm tay giữa phố đông ồn ã
Chỉ một cái ôm dưới hiên mưa mùa hạ
Chỉ một lời nói thật giữa trăm ngàn dối trá
Chỉ một chiếc khăn tay cho những giọt lệ trước thềm kia đang rơi lã chã.
Chỉ cần những khi mệt mỏi,
bên cạnh ta người nói: "Sẽ ổn thôi"
Duyên số đã chọn chúng ta quá nhiều cho những cuộc chia phôi.
Làm người bước tiếp trên những con đường gãy đôi về hai ngả
Đôi lúc làm kẻ phụ tình, đôi khi thành người gục ngã
Chỉ để dạy cho chúng ta bài học vừa quen vừa lạ.
Nhận lại và cho đi.
Hãy ở cạnh nhau chẳng thổ lộ yêu thương gì
Đừng thề nguyền, đừng vội tin, đừng hứa.
Người hãy giữ mảnh hồn ta một nửa
Mình làm tri kỉ của nhau.
BONHEUR
Wednesday, July 31, 2013
Dịch bài hát POSTCARDS LOVERS - STACEY KENT.
Riêng cho người bắt mình dịch bài này, và cho một người sắp đi xa.
Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp
Yêu nhất là những tấm viết vu vơ
Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi
Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ .
Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng
Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu
Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp
Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau.
Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng
Viết linh tinh trong góc quán cô đơn?
Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm
Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn.
Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự
Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng
Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa?
Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột
Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà?
Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp
Từ chốn nào xa lắc của hành tinh
Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa
Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình?
Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức
Những chân trời xa lắm ở ngoài kia
Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ
Hay những nơi mình thực đã mơ về.
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nguyễn Thiên Ngân
Riêng cho người bắt mình dịch bài này, và cho một người sắp đi xa.
Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp
Yêu nhất là những tấm viết vu vơ
Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi
Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ .
Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng
Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu
Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp
Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau.
Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng
Viết linh tinh trong góc quán cô đơn?
Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm
Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn.
Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự
Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng
Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa?
Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột
Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà?
Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp
Từ chốn nào xa lắc của hành tinh
Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa
Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình?
Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức
Những chân trời xa lắm ở ngoài kia
Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ
Hay những nơi mình thực đã mơ về.
Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc
Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa
Và có thể khi chúng mình gặp lại
Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nguyễn Thiên Ngân
Có bình yên nào mà không xót xa
Có con đường nào đầy hoa mà không chút gập ghềnh sỏi đá
Có những yêu thương phút chốc thành xa lạ
Phố vắng một người… Phố bỗng hoá chông chênh.
Những kỷ niệm một thời đong nỗi nhớ đầy thêm
Con đường xưa ta qua giờ lặng im cúi đầu mặc nắng gió
Mặc cho lời chia tay cuối cùng còn bỏ ngỏ
Yêu dấu ngày nào... Người bỏ Phố đi đâu?
Em quay trở về lặng lẽ giữa đêm sâu
Trả cho Phố nắng, Phố mưa bài tình ca viết dở...
GỬI LẠI PHỐ XƯA - VÂN JENNY
Có con đường nào đầy hoa mà không chút gập ghềnh sỏi đá
Có những yêu thương phút chốc thành xa lạ
Phố vắng một người… Phố bỗng hoá chông chênh.
Những kỷ niệm một thời đong nỗi nhớ đầy thêm
Con đường xưa ta qua giờ lặng im cúi đầu mặc nắng gió
Mặc cho lời chia tay cuối cùng còn bỏ ngỏ
Yêu dấu ngày nào... Người bỏ Phố đi đâu?
Em quay trở về lặng lẽ giữa đêm sâu
Trả cho Phố nắng, Phố mưa bài tình ca viết dở...
GỬI LẠI PHỐ XƯA - VÂN JENNY
Sẽ có một ngày em chẳng còn yêu tôi
Chẳng ngược phố tan tầm hay ngược chiều gió thổi
Sẽ có một ngày em chẳng còn nông nổi
Chẳng vì một người lệ nóng hổi bờ môi
Sẽ có một ngày em chẳng cần đến tôi
Chẳng cần ai bên em từng ngày, từng tháng
Sẽ có một ngày, em nhìn về quá vãng
Tôi chỉ là một vết lặng mà thôi
Sẽ có một ngày em chẳng nhớ về tôi
Mùa gió ấy, em chẳng còn khóc nữa
Sẽ có một ngày, em chẳng còn héo úa
Chẳng vì người chôn giấu nỗi đơn côi
Sẽ có một ngày em chẳng nghĩ tới tôi
Nỗi buồn em thả trôi về kí ức
Sẽ có một ngày em chẳng còn đau nhức
Vì một chuyện tình, giờ đã quá xa xôi…
Sẽ có một ngày, em chẳng muốn gần tôi
Con đường ấy cũng chẳng còn chung lối
Sẽ có một ngày, em không còn bối rối
Gặp tôi và mỉm cười: "Em sẽ bình yên thôi !"
Và thế là, em chẳng còn yêu tôi...
SẼ CÓ MỘT NGÀY - NHÂM VIỆT HÙNG
Chẳng ngược phố tan tầm hay ngược chiều gió thổi
Sẽ có một ngày em chẳng còn nông nổi
Chẳng vì một người lệ nóng hổi bờ môi
Sẽ có một ngày em chẳng cần đến tôi
Chẳng cần ai bên em từng ngày, từng tháng
Sẽ có một ngày, em nhìn về quá vãng
Tôi chỉ là một vết lặng mà thôi
Sẽ có một ngày em chẳng nhớ về tôi
Mùa gió ấy, em chẳng còn khóc nữa
Sẽ có một ngày, em chẳng còn héo úa
Chẳng vì người chôn giấu nỗi đơn côi
Sẽ có một ngày em chẳng nghĩ tới tôi
Nỗi buồn em thả trôi về kí ức
Sẽ có một ngày em chẳng còn đau nhức
Vì một chuyện tình, giờ đã quá xa xôi…
Sẽ có một ngày, em chẳng muốn gần tôi
Con đường ấy cũng chẳng còn chung lối
Sẽ có một ngày, em không còn bối rối
Gặp tôi và mỉm cười: "Em sẽ bình yên thôi !"
Và thế là, em chẳng còn yêu tôi...
SẼ CÓ MỘT NGÀY - NHÂM VIỆT HÙNG
Wednesday, July 17, 2013
[HẾT YÊU]
Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm
Hai chữ "đã-từng", bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?
Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?
Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.
Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
"ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông"
Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
"Đời đời kiếp kiếp" chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
"Vậy là mình hết yêu..."
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế...
A.K.
Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm
Hai chữ "đã-từng", bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau?
Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi?
Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.
Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
"ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông"
Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
"Đời đời kiếp kiếp" chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
"Vậy là mình hết yêu..."
Truyện-cổ-ngày-nay sẽ bắt đầu như thế...
A.K.
[Vài lời đẩy đưa]
- Dạo này ra đường rất sợ dừng đèn đỏ bởi Mặt trời cau có trên đầu làm nóng da nóng mặt nóng lòng quá sức. Bao nhiêu cơn mưa không đủ dập tắt một cơn nắng. Bao nhiêu hàn gắn không đủ nối lại một nhân duyên.
- Dạo này ra đường lúc nào cũng phải mang theo bắp rang bơ và nước ngọt. Vì có một số bạn sống ở đời thật mà cứ tưởng mình đang trên màn ảnh rộng nên nhập tâm diễn quá diễn. Để các bạn không bị cụt hứng nên mình cũng ráng ngồi ngả lưng nhai bắp hút nước đặng coi cho trọn vai diễn của mấy bạn, dù thừa biết kịch bản thế nào.
- Dạo này ra đường rất ít khi đi lại những con phố cũ, đến cả hẻm nhà người xưa đi ngang qua cũng không còn xốn xang ngó vô nữa. Không biết tại lòng mình là giấy, phủ bụi rồi ố vàng dần dà theo thời gian, hay tại lòng người là mây, bay qua rồi bay đi nên chẳng thiết quay lại. Thôi thì cứ đổ thừa hai chữ "thay lòng" để thay luôn cả đường đi lối về...
- Dạo này, tóm lại, tốt nhất là không nên ra đường!
A.K.
- Dạo này ra đường rất sợ dừng đèn đỏ bởi Mặt trời cau có trên đầu làm nóng da nóng mặt nóng lòng quá sức. Bao nhiêu cơn mưa không đủ dập tắt một cơn nắng. Bao nhiêu hàn gắn không đủ nối lại một nhân duyên.
- Dạo này ra đường lúc nào cũng phải mang theo bắp rang bơ và nước ngọt. Vì có một số bạn sống ở đời thật mà cứ tưởng mình đang trên màn ảnh rộng nên nhập tâm diễn quá diễn. Để các bạn không bị cụt hứng nên mình cũng ráng ngồi ngả lưng nhai bắp hút nước đặng coi cho trọn vai diễn của mấy bạn, dù thừa biết kịch bản thế nào.
- Dạo này ra đường rất ít khi đi lại những con phố cũ, đến cả hẻm nhà người xưa đi ngang qua cũng không còn xốn xang ngó vô nữa. Không biết tại lòng mình là giấy, phủ bụi rồi ố vàng dần dà theo thời gian, hay tại lòng người là mây, bay qua rồi bay đi nên chẳng thiết quay lại. Thôi thì cứ đổ thừa hai chữ "thay lòng" để thay luôn cả đường đi lối về...
- Dạo này, tóm lại, tốt nhất là không nên ra đường!
A.K.
Tuesday, July 16, 2013
Người yêu và bạn bè, bên nào quan trọng hơn? Đây là câu hỏi có rất nhiều hướng trả lời, tùy theo từng trường hợp, khía cạnh và quan niệm. Người yêu là người yêu qua đường hay người yêu tiến tới hôn nhân? Bạn bè là bạn xã giao hay bạn tri kỷ?
Bạn bè là những người ta bắt đầu có từ tuổi ấu thơ, dù chưa đủ trưởng thành để hiểu giá trị của tình bạn, nhưng cũng lờ mờ biết khái niệm về một người bạn, một người luôn ở bên, giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống… Tháng ngày trôi đi, ta dần trưởng thành, có thêm nhiều người bạn khác nhau, nhưng ta không mất gì cả, vì những người bạn thật sự không bao giờ bỏ rơi ta, và ta cũng không dễ dàng đánh rơi họ.
Những tháng ngày trải qua cùng bạn bè sẽ là kỉ niệm đẹp, đi theo ta đến hết cuộc đời. Chúng ghi dấu lại một tuổi thơ trong sáng, đánh dấu những tháng năm học trò dại dột, ghi lại từng khoảng khắc sinh viên vô tư… Dù có thể cách xa về thời gian, không gian nhưng những tình bạn ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim mỗi người. Bạn bè là những người nói với ta những lời thật lòng nhất.
Người yêu là người chúng ta bắt đầu có khi bước vào tuổi trưởng thành, những rung cảm, những niềm hạnh phúc, những sự cuồng nhiệt đam mê quên cả lối về. Có khi ta yêu đến độ ngốc nghếch, yêu mất hết lí trí, có khi ta chỉ biết mỗi người mình yêu mà thôi.
Khi yêu, hầu hết mọi người đều cảm thấy ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất, bạn bè trở nên không quan trọng nhiều nữa. Chỉ cần vài người bạn là quá đủ, có hay không cũng không sao. Không có người bạn này sẽ có người bạn khác, bạn mới quen cũng chẳng khác người bạn nhiều năm… vì đã có một người yêu ta luôn sát cánh bên ta.
Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu. Lúc buồn, bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn người yêu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp. Ta cảm thấy người yêu hiểu ta nhiều hơn bạn, người yêu nói những lời ngọt ngào, dịu dàng, cảm động chứ không cứng nhắc thô mộc như bạn bè. Khi yêu, tại những khoảng khắc nào đó, ta vô tình đánh đổi… Ta chỉ cần người yêu thôi.
Chợt một ngày,
Người yêu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi, lạnh lùng như chưa hề gắn bó. Chia tay, đau khổ, buồn rầu, chới với. Ta cần một bờ vai để tựa, cần một chiến hữu để giải sầu, cần một sự động viên, an ủi thì ta chẳng còn ai nữa. Lang thang trên những nẻo đường chỉ một mình dù trời nắng hay mưa, ấm hay lạnh, bạn bè đã không thể ở bên ngay khi ta cần họ nhất, vì chính ta đã lãng quên họ và khiến họ lãng quên mình một cách thật vô tình.
Chợt một ngày,
Người yêu trở thành vợ hay chồng, ta viên mãn trong hạnh phúc. Nhưng những lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, khi chén đũa đụng nhau, chẳng có ai bên cạnh giúp ta giải tỏa hay cho ta lời khuyên chân thành. Khi gặp khó khăn, bất trắc trong cuộc sống, công việc, bạn bè không thể ở bên giúp đỡ, san sẻ, ta càng đi xuống, tàn tạ…
Vậy có đáng không khi đánh đổi? Con người vẫn có thể có cả hai thứ quan trọng cùng lúc nếu biết khéo léo thu vén, nếu biết trân trọng, cả người yêu và bạn bè sẽ mãi mãi ở bên ta.
Có những người tầm nhìn hẹp, chỉ bó buộc trong các khuôn khổ họ tự đặt ra, họ ghen tuông cả với bạn của người yêu mình, rồi hành xử thiếu tế nhị, thiếu khôn khéo và biến mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ trong mắt người khác. Đó là một giải pháp kém thông minh.
Có một điều mà bất kì người phụ nữ nào cũng nên biết đó là, đàn ông luôn yêu thương người yêu hơn bạn bè nhưng lại coi trọng bạn bè hơn người yêu. Không chỉ vì bạn bè đem đến cho họ sự vui thú trong cuộc sống mà còn giúp họ mở mang tầm nhìn, tháo gỡ khó khăn, giúp họ hoàn thiện chính gia đình mình. Nếu người phụ nữ nào cố gắng tách rời đàn ông khỏi bạn bè thì cũng đã tự đẩy mình ra xa người đàn ông, vì bắt họ đứng giữa sự lựa chọn, một bên là bạn, một bên là vợ (người yêu).
Còn đàn ông, đôi lúc có nhiều người không thích vợ (người yêu) giao lưu kết bạn với người khác phái, trong khi lại cho mình quyền tự do thân thiết với phụ nữ khác. Đàn ông nên biết rằng, phụ nữ không chỉ yêu thương người mình yêu hơn bạn bè mà còn coi trọng anh ta hơn cả bạn bè của họ. Nhưng ai cũng cần một khoảng trời riêng. Phụ nữ phải có những người bạn của riêng họ, những người ở bên họ trước khi có người yêu (hay chồng), những người đã cùng họ chia sẻ cuộc sống. Và họ cần sự thông cảm, tin tưởng từ người đàn ông của mình.
Một giải pháp hiệu quả trong trường hợp này là kéo người yêu (hay vợ, chồng) mình thân thiết với bạn bè, để hai bên có sự hòa đồng, thoải mái. Nhưng không nên dành quá nhiều thời gian cho bạn bè để khiến chồng, vợ, người yêu cảm thấy thiệt thòi. Ứng xử không khôn khéo, bạn sẽ tự đẩy mình kẹt giữa hai sự lựa chọn mà chọn bên nào cũng khó khăn.
Cuộc sống vốn trăm điều không dễ dàng lí giải và uốn nắn theo ý mình, chưa kể tính cách mỗi người khác nhau nên không đơn giản để dung hòa các mối quan hệ. Để làm được điều này cần sự hợp tác từ mọi phía. Có nhiều phụ nữ và cả đàn ông rất ít bạn bè, họ ngại giao lưu mở rộng quan hệ, nên khi có người yêu (vợ, chồng), họ chỉ muốn người ấy dành nhiều thời gian cho mình. Nhưng đừng bao giờ coi người yêu (chồng, vợ) là vật sở hữu của riêng mình. Bởi mọi người sinh ra đều có đôi chân để đi, khối óc để làm chủ các sự lựa chọn. Và cuộc đời của bất cứ cũng chỉ thực sự hạnh phúc trọn vẹn khi có được cả bạn bè lẫn người yêu.
Sưu tầm
Bạn bè là những người ta bắt đầu có từ tuổi ấu thơ, dù chưa đủ trưởng thành để hiểu giá trị của tình bạn, nhưng cũng lờ mờ biết khái niệm về một người bạn, một người luôn ở bên, giúp đỡ, quan tâm và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống… Tháng ngày trôi đi, ta dần trưởng thành, có thêm nhiều người bạn khác nhau, nhưng ta không mất gì cả, vì những người bạn thật sự không bao giờ bỏ rơi ta, và ta cũng không dễ dàng đánh rơi họ.
Những tháng ngày trải qua cùng bạn bè sẽ là kỉ niệm đẹp, đi theo ta đến hết cuộc đời. Chúng ghi dấu lại một tuổi thơ trong sáng, đánh dấu những tháng năm học trò dại dột, ghi lại từng khoảng khắc sinh viên vô tư… Dù có thể cách xa về thời gian, không gian nhưng những tình bạn ấy vẫn mãi tồn tại trong trái tim mỗi người. Bạn bè là những người nói với ta những lời thật lòng nhất.
Người yêu là người chúng ta bắt đầu có khi bước vào tuổi trưởng thành, những rung cảm, những niềm hạnh phúc, những sự cuồng nhiệt đam mê quên cả lối về. Có khi ta yêu đến độ ngốc nghếch, yêu mất hết lí trí, có khi ta chỉ biết mỗi người mình yêu mà thôi.
Khi yêu, hầu hết mọi người đều cảm thấy ở bên người mình yêu là hạnh phúc nhất, bạn bè trở nên không quan trọng nhiều nữa. Chỉ cần vài người bạn là quá đủ, có hay không cũng không sao. Không có người bạn này sẽ có người bạn khác, bạn mới quen cũng chẳng khác người bạn nhiều năm… vì đã có một người yêu ta luôn sát cánh bên ta.
Khi yêu, ta thấy không ai tốt bụng hơn người mình yêu. Lúc buồn, bạn bè dành cho ta lời khuyên, còn người yêu thì dỗ dành, ôm ấp, an ủi, che chở… thật ấm áp. Ta cảm thấy người yêu hiểu ta nhiều hơn bạn, người yêu nói những lời ngọt ngào, dịu dàng, cảm động chứ không cứng nhắc thô mộc như bạn bè. Khi yêu, tại những khoảng khắc nào đó, ta vô tình đánh đổi… Ta chỉ cần người yêu thôi.
Chợt một ngày,
Người yêu ngọt ngào rời bỏ ta ra đi, lạnh lùng như chưa hề gắn bó. Chia tay, đau khổ, buồn rầu, chới với. Ta cần một bờ vai để tựa, cần một chiến hữu để giải sầu, cần một sự động viên, an ủi thì ta chẳng còn ai nữa. Lang thang trên những nẻo đường chỉ một mình dù trời nắng hay mưa, ấm hay lạnh, bạn bè đã không thể ở bên ngay khi ta cần họ nhất, vì chính ta đã lãng quên họ và khiến họ lãng quên mình một cách thật vô tình.
Chợt một ngày,
Người yêu trở thành vợ hay chồng, ta viên mãn trong hạnh phúc. Nhưng những lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, khi chén đũa đụng nhau, chẳng có ai bên cạnh giúp ta giải tỏa hay cho ta lời khuyên chân thành. Khi gặp khó khăn, bất trắc trong cuộc sống, công việc, bạn bè không thể ở bên giúp đỡ, san sẻ, ta càng đi xuống, tàn tạ…
Vậy có đáng không khi đánh đổi? Con người vẫn có thể có cả hai thứ quan trọng cùng lúc nếu biết khéo léo thu vén, nếu biết trân trọng, cả người yêu và bạn bè sẽ mãi mãi ở bên ta.
Có những người tầm nhìn hẹp, chỉ bó buộc trong các khuôn khổ họ tự đặt ra, họ ghen tuông cả với bạn của người yêu mình, rồi hành xử thiếu tế nhị, thiếu khôn khéo và biến mình trở nên nhỏ nhen, ích kỷ trong mắt người khác. Đó là một giải pháp kém thông minh.
Có một điều mà bất kì người phụ nữ nào cũng nên biết đó là, đàn ông luôn yêu thương người yêu hơn bạn bè nhưng lại coi trọng bạn bè hơn người yêu. Không chỉ vì bạn bè đem đến cho họ sự vui thú trong cuộc sống mà còn giúp họ mở mang tầm nhìn, tháo gỡ khó khăn, giúp họ hoàn thiện chính gia đình mình. Nếu người phụ nữ nào cố gắng tách rời đàn ông khỏi bạn bè thì cũng đã tự đẩy mình ra xa người đàn ông, vì bắt họ đứng giữa sự lựa chọn, một bên là bạn, một bên là vợ (người yêu).
Còn đàn ông, đôi lúc có nhiều người không thích vợ (người yêu) giao lưu kết bạn với người khác phái, trong khi lại cho mình quyền tự do thân thiết với phụ nữ khác. Đàn ông nên biết rằng, phụ nữ không chỉ yêu thương người mình yêu hơn bạn bè mà còn coi trọng anh ta hơn cả bạn bè của họ. Nhưng ai cũng cần một khoảng trời riêng. Phụ nữ phải có những người bạn của riêng họ, những người ở bên họ trước khi có người yêu (hay chồng), những người đã cùng họ chia sẻ cuộc sống. Và họ cần sự thông cảm, tin tưởng từ người đàn ông của mình.
Một giải pháp hiệu quả trong trường hợp này là kéo người yêu (hay vợ, chồng) mình thân thiết với bạn bè, để hai bên có sự hòa đồng, thoải mái. Nhưng không nên dành quá nhiều thời gian cho bạn bè để khiến chồng, vợ, người yêu cảm thấy thiệt thòi. Ứng xử không khôn khéo, bạn sẽ tự đẩy mình kẹt giữa hai sự lựa chọn mà chọn bên nào cũng khó khăn.
Cuộc sống vốn trăm điều không dễ dàng lí giải và uốn nắn theo ý mình, chưa kể tính cách mỗi người khác nhau nên không đơn giản để dung hòa các mối quan hệ. Để làm được điều này cần sự hợp tác từ mọi phía. Có nhiều phụ nữ và cả đàn ông rất ít bạn bè, họ ngại giao lưu mở rộng quan hệ, nên khi có người yêu (vợ, chồng), họ chỉ muốn người ấy dành nhiều thời gian cho mình. Nhưng đừng bao giờ coi người yêu (chồng, vợ) là vật sở hữu của riêng mình. Bởi mọi người sinh ra đều có đôi chân để đi, khối óc để làm chủ các sự lựa chọn. Và cuộc đời của bất cứ cũng chỉ thực sự hạnh phúc trọn vẹn khi có được cả bạn bè lẫn người yêu.
Sưu tầm
Monday, July 15, 2013
trở về
Anh trở về với khoảng trống cô đơn
Với những chập chờn anh đem vào giấc ngủ
Với những kí ức đã úa màu bụi phủ
Và thời gian, chẳng đủ để xoa dịu những nỗi đau …
Anh trở về với những khoảng không nhau
Bỏ lại sau những miết say một thời trẻ dại
Những đắng cay chắc sẽ không bao giờ trở lại
Chỉ còn những vết sẹo mang hình hài của thời gian
Anh trở về trong những khắc khoải, bất an
Với những Nhớ – Thương lụi tàn theo khói thuốc
Với những bước chân sẽ chẳng còn ai ràng buộc
Anh trở về, và tự hỏi: “Mình thuộc về đâu ? “
Anh trở về trong những nuối tiếc chẳng đọng nổi thành câu
Cùng với những nỗi sầu ùa về trong đêm vắng
Bên những tiếng nấc vọng trong không gian tĩnh lặng
Anh ôm tiếng thờ dài trĩu nặng nỗi suy tư …
Cuộc đời này, đâu có cơ hội để nói “giá như”
Đâu dễ dàng để từ bỏ điều này để đánh đổi một điều khác
Đâu dễ dàng để khỏa lấp trong lòng những mất mát
Có sự trở về nào không bỏng rát những vết thương ?
Anh đã từng ước sẽ có người chờ anh nơi cuối con đường
Dang rộng vòng tay đón anh trở về và ôm anh thật chặt
Sẽ nói với anh rằng: “Hãy biết chấp nhận và đối mặt”
Và cuộc đời sẽ chẳng bạc đãi anh đâu …
Anh đã từng ước, trở về là để được bắt đầu …
HN. 23.05.2013 – Nhâm Việt Hùng
Với những chập chờn anh đem vào giấc ngủ
Với những kí ức đã úa màu bụi phủ
Và thời gian, chẳng đủ để xoa dịu những nỗi đau …
Anh trở về với những khoảng không nhau
Bỏ lại sau những miết say một thời trẻ dại
Những đắng cay chắc sẽ không bao giờ trở lại
Chỉ còn những vết sẹo mang hình hài của thời gian
Anh trở về trong những khắc khoải, bất an
Với những Nhớ – Thương lụi tàn theo khói thuốc
Với những bước chân sẽ chẳng còn ai ràng buộc
Anh trở về, và tự hỏi: “Mình thuộc về đâu ? “
Anh trở về trong những nuối tiếc chẳng đọng nổi thành câu
Cùng với những nỗi sầu ùa về trong đêm vắng
Bên những tiếng nấc vọng trong không gian tĩnh lặng
Anh ôm tiếng thờ dài trĩu nặng nỗi suy tư …
Cuộc đời này, đâu có cơ hội để nói “giá như”
Đâu dễ dàng để từ bỏ điều này để đánh đổi một điều khác
Đâu dễ dàng để khỏa lấp trong lòng những mất mát
Có sự trở về nào không bỏng rát những vết thương ?
Anh đã từng ước sẽ có người chờ anh nơi cuối con đường
Dang rộng vòng tay đón anh trở về và ôm anh thật chặt
Sẽ nói với anh rằng: “Hãy biết chấp nhận và đối mặt”
Và cuộc đời sẽ chẳng bạc đãi anh đâu …
Anh đã từng ước, trở về là để được bắt đầu …
HN. 23.05.2013 – Nhâm Việt Hùng
Monday, July 8, 2013
Và nếu chúng ta cứ giữ mãi thành trì vững chắc nhất trong tim rồi giam kín mình giữa bốn bề tường gạch quá khứ, thì chẳng ai có thể chạm gần đến cả. Người xây thành đã đi mất từ lâu, cớ gì tự nhốt mình trong thứ ảo tưởng rằng không một ai thay thế được sự bảo bọc quen thuộc ấy? Thành trì sừng sững nhất trong tim không phải là kỷ niệm, không phải là một dáng hình thân thương của ai đó cũ xưa, càng không phải là trái tim vốn đập liên hồi thay khác của con người - mà chính là sự cố chấp.
Chừng nào còn giữ trong lòng thứ thành trì đó, chúng ta mãi mãi ngột ngạt với chính sự bi thương tự tạo của mình.
Bạn thấy đó, đến cả thành Cổ Loa vững vàng là thế nhờ móng thần của Thần Kim Quy, cuối cùng cũng sụp đổ, kết thúc một vương triều. Có điều, lúc thành cổ diệt vong cũng là lúc Trọng Thuỷ - Mị Châu hiểu được tình thương thật sự xứng đáng để dẹp bỏ đi mọi sự ương ngạnh ngoan cố của chính mình. Hai kẻ yêu nhau kiên tâm đến chết đó, dạy chúng ta hiểu hơn ai hết "tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu"...
Thế nên trước khi than ngắn thở dài: "Đã đến lúc phải có người yêu", bạn nên tự hỏi lòng: "Đã đến lúc cam tâm để đập nát thành trì uy nghi nhưng cũ kỹ trong lòng mình chưa?"
A.K.
Chừng nào còn giữ trong lòng thứ thành trì đó, chúng ta mãi mãi ngột ngạt với chính sự bi thương tự tạo của mình.
Bạn thấy đó, đến cả thành Cổ Loa vững vàng là thế nhờ móng thần của Thần Kim Quy, cuối cùng cũng sụp đổ, kết thúc một vương triều. Có điều, lúc thành cổ diệt vong cũng là lúc Trọng Thuỷ - Mị Châu hiểu được tình thương thật sự xứng đáng để dẹp bỏ đi mọi sự ương ngạnh ngoan cố của chính mình. Hai kẻ yêu nhau kiên tâm đến chết đó, dạy chúng ta hiểu hơn ai hết "tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình yêu"...
Thế nên trước khi than ngắn thở dài: "Đã đến lúc phải có người yêu", bạn nên tự hỏi lòng: "Đã đến lúc cam tâm để đập nát thành trì uy nghi nhưng cũ kỹ trong lòng mình chưa?"
A.K.
Anh thấy đó, làm cả thế giới của một ai đó không hề là một chuyện dễ dàng. Bởi một cử động lệch trục dù rất nhỏ cũng làm nghiêng ngả quỹ đạo khiến cả hai loạng choạng rồi ngã nhào. Nên nhớ, hạnh phúc trường cửu nhất là thứ hạnh phúc không cần phải dựa dẫm vào ai, chứ cảm xúc mà cứ đi nương nhờ vào người khác thì cuối cùng cũng dễ lung lay và bị bỏ lại...
[Chiều mưa, nhâm nhi ly nước lọc-thiệt-lọc, và nghe cô Thục rỉ rả bên tai "Cần thêm những lần hẹn như-cuối-cùng..."]
A.K.
[Chiều mưa, nhâm nhi ly nước lọc-thiệt-lọc, và nghe cô Thục rỉ rả bên tai "Cần thêm những lần hẹn như-cuối-cùng..."]
A.K.
Tuesday, July 2, 2013
NHỮNG Ý NGHĨ TỦN MỦN
Còn trẻ thì nên phấn đấu, còn sức thì nên gắng kẻo đến khi về già, hết sức rồi có muốn cũng không làm được gì đâu.
Đã bao nhiêu người nói câu đó?
Đã bao nhiêu người sống với câu đó?
Và tôi biết, có nhiều người như thế.
Và cả tôi cũng đã từng một thời như thế.
Nhưng. Nhưng cuộc đời thì quá ngắn ngủi và tuổi trẻ cũng chẳng dài rộng như ta nghĩ. Tôi biết có những người hy sinh những cuối tuần để có thêm vài trăm nghìn, hy sinh những buổi tối bên gia đình để đi làm và rồi gia đình ấy vụn vỡ. Tôi cũng biết có người tranh thủ còn trẻ để đi học lấy bằng Thạc sỹ, tiến sỹ ở nước ngoài mà ngày con gái được sinh ra thì bố lại đang vật vờ ngoài sân bay mà không về được. Đến khi về nước với tấm bằng tiến sỹ thì vợ cũng đã chìa đơn ly dị. Và tôi cũng biết, nhiều người hôm nay vẫn còn ráng chút nữa, cố chút nữa với công việc rồi chép miệng: Gia đình để sau, còn trẻ thì cần cống hiến.
Không! Không ai sai hết.
Đừng nghĩ rằng tôi đang công kích những người đang cống hiến tuổi trẻ của mình cho công việc, tận hiến vì một sự nghiệp trước mắt. Họ đúng, theo cách họ nghĩ.
Chỉ là họ đã sai trong cách mà tôi nghĩ.
Mà mặc kệ tôi đi với thứ ý nghĩ tủn mủn của mình.
Phải, tôi nghĩ tủn mủn lắm.
Tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ sống có một lần thế nên mọi thứ ta làm hay mọi khoảnh khắc mà ta đã trải qua đều chỉ trải qua duy nhất một lần. Hôm nay là Thứ Hai (chúng ta có đến chừng 52 cái Thứ Hai mỗi năm cơ), mai là thứ Ba (cũng có đến 52 cái Thứ Ba như thế cơ mà) nhưng chỉ có duy nhất ngày Thứ Hai, 1 tháng 7 năm 2013 và Thứ Ba, 2 tháng 7 năm 2013.
Bạn sẽ không bao giờ có thể sống lại ngày Thứ Hai này được nữa và thứ Ba kia, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể biết được đó không phải là ngày cuối cùng của đời bạn. Vậy thì nếu tôi chép miệng rằng: Thứ Hai này cố làm việc đi, việc đi chơi với các con có thể để Thứ Hai sau được mà thì sao? Thì cái ngày Thứ Hai này của tôi sẽ mất đi, các con tôi mất đi ngày Thứ Hai này. Và biết sao được Thứ Hai sau, Thứ Hai sau nữa chúng ta không bị bận thêm điều gì hoặc tệ hơn, nó có thể không bao giờ đến nữa?
Cuộc đời ngắn ngủi, tuổi trẻ của chúng ta cũng ngắn ngủi theo. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy tóc đầy đầu bạc, sức khỏe cũng giảm sút và những năm tháng ngỡ rằng dài rộng ấy cũng đã qua đi. Chúng ta có thể chép miệng rằng chúng ta đã đổi nó lấy điều này, điều nọ nhưng hãy đối diện với chính ước muốn của mình đi, bạn thực sự ước muốn điều gì? Và bạn đã đạt được nó chưa, đến bây giờ, sau những năm tháng đã sống?
Nhân buổi tối nay đèo vợ đi trên đường, vợ bảo: Em muốn sau này khi nhà hàng của mình đi vào ổn định rồi thì cứ 3 tháng một lần hai vợ chồng mình lên kế hoạch đi du lịch.
Nhân buổi tối nay, nằm bên vợ, vợ thảng thốt: Tóc anh nhiều sợi bạc quá rồi!
Hoàng Anh Tú
Một bài học mãi chưa xong
Không biết đã bao đêm rồi, không ngủ. Bên cạnh ngọn đèn bàn, trong tầm mười mét vuông của căn phòng, tiếng nhạc boléro thê thiết. Bạn bật – tắt ngọn đèn điện. Căn phòng chập choạng chớp nhoáng giống như cuộn phim nhựa lè rè không tiếng. Bạn quay lại cuộn phim của mình.
Phải thế nào mới dằn lòng dằn dạ để không còn nhớ. Nhỏ lớn chỉ từng học cách để nhớ, chưa từng học phải quên. Đâu như chén canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, uống là quên sạch. Bạn từng nghĩ trong canh chứa thức gì để gột sạch não mà quên. Bạn nhớ đến người xưa. Giống vết nứt nẻ, giở lòng tay ra là thấy. Bánh xe thời gian đạp răng rắc trên ngày tháng qua, bạn thấy sống cũng khốn đốn quá chừng. Hai mùa đổi thay, có lúc bạn rời xa không về nữa, hòng quên đi. Bạn từ xa xôi trở về, mang theo nắng cát phương xa, tưởng đã nguôi ngoai. Nhưng về đến chốn cũ, đi qua một con đường, dấu chân ngày trước hao mòn theo mưa nắng, vậy mà vẫn nhớ như in. Nhớ chặt lòng xiết xao. Bạn uống rượu, bạn nhớ ngày nào một chung rượu chia đôi. Bạn hút thuốc, bạn nhớ người này hít kẻ kia thở liền tắp lự. Bạn đi bộ giữa khuya, nhớ bóng mình soi bóng bạn dưới ánh đèn nê-ông. Bạn mới biết, thì ra bạn đã biết mình lờn thuốc với thời gian. Liều ngày ngày tháng tháng năm năm đi qua không hiệu nghiệm chút nào với bạn. Phải thế nào bạn mới thôi soi gương nhìn thấy bóng người xưa, rửa mắt thấy người ta nhơn nhơn cười trong làn nước, ảo giác thấy bóng người bên cạnh mỗi buổi tối, gần trong gang tấc, hễ dang tay ra là chạm trúng. Lời bản nhạc đó văng vẳng bên tai bạn, đã kêu gào, đã mệt, đã đau, đã cười, đã khóc, đã cuồng điên đủ mọi điều day dứt… vậy mà họ không viết được hai chữ đã quên. Làm sao để quên khi lòng còn trùng trình quá đỗi. Làm sao để quên khi càng sống càng nhớ, như men ủ ngàn năm, thơm nồng ám ảnh, càng uống càng say, càng say càng tỉnh, càng tỉnh càng nhớ.
Quyển sách nằm trên bàn. Gạt đi nước mắt. Có phải gạt đi thì sẽ dừng khóc. Có phải không còn gặp lại thì sẽ chóng quên. Biết đâu được? Mọi sự nhớ – quên giống bài học khó nhằn mà bản thân giống đứa trẻ lơ đễnh học mãi chưa xong…
http://namhaimuoivalungtran.wordpress.com/2013/06/25/mot-bai-hoc-mai-chua-xong/
Phải thế nào mới dằn lòng dằn dạ để không còn nhớ. Nhỏ lớn chỉ từng học cách để nhớ, chưa từng học phải quên. Đâu như chén canh Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, uống là quên sạch. Bạn từng nghĩ trong canh chứa thức gì để gột sạch não mà quên. Bạn nhớ đến người xưa. Giống vết nứt nẻ, giở lòng tay ra là thấy. Bánh xe thời gian đạp răng rắc trên ngày tháng qua, bạn thấy sống cũng khốn đốn quá chừng. Hai mùa đổi thay, có lúc bạn rời xa không về nữa, hòng quên đi. Bạn từ xa xôi trở về, mang theo nắng cát phương xa, tưởng đã nguôi ngoai. Nhưng về đến chốn cũ, đi qua một con đường, dấu chân ngày trước hao mòn theo mưa nắng, vậy mà vẫn nhớ như in. Nhớ chặt lòng xiết xao. Bạn uống rượu, bạn nhớ ngày nào một chung rượu chia đôi. Bạn hút thuốc, bạn nhớ người này hít kẻ kia thở liền tắp lự. Bạn đi bộ giữa khuya, nhớ bóng mình soi bóng bạn dưới ánh đèn nê-ông. Bạn mới biết, thì ra bạn đã biết mình lờn thuốc với thời gian. Liều ngày ngày tháng tháng năm năm đi qua không hiệu nghiệm chút nào với bạn. Phải thế nào bạn mới thôi soi gương nhìn thấy bóng người xưa, rửa mắt thấy người ta nhơn nhơn cười trong làn nước, ảo giác thấy bóng người bên cạnh mỗi buổi tối, gần trong gang tấc, hễ dang tay ra là chạm trúng. Lời bản nhạc đó văng vẳng bên tai bạn, đã kêu gào, đã mệt, đã đau, đã cười, đã khóc, đã cuồng điên đủ mọi điều day dứt… vậy mà họ không viết được hai chữ đã quên. Làm sao để quên khi lòng còn trùng trình quá đỗi. Làm sao để quên khi càng sống càng nhớ, như men ủ ngàn năm, thơm nồng ám ảnh, càng uống càng say, càng say càng tỉnh, càng tỉnh càng nhớ.
Quyển sách nằm trên bàn. Gạt đi nước mắt. Có phải gạt đi thì sẽ dừng khóc. Có phải không còn gặp lại thì sẽ chóng quên. Biết đâu được? Mọi sự nhớ – quên giống bài học khó nhằn mà bản thân giống đứa trẻ lơ đễnh học mãi chưa xong…
http://namhaimuoivalungtran.wordpress.com/2013/06/25/mot-bai-hoc-mai-chua-xong/
Saturday, June 29, 2013
Nỗi ám ảnh về chiếc đồng hồ ngưng chạy
Một sáng mùa hè bắt đầu bằng việc bạn leo lên giường đi ngủ sau cả đêm thức xem bộ Cinderella Man như một cách tự thưởng cho chuỗi ngày thi hành hạ cuối cùng vừa qua. Trời đã hơi hửng sáng, khi bạn nhìn ra chiếc đồng hồ hình át bích treo ngoài phòng khách lần cuồi, đã là gần 6h sáng. Khi bạn nghỉ với ý định thực sự là nghỉ, thì thời gian đâu còn quan trọng nữa, bạn đã nghĩ thế và nhắm mắt lại. Căn nhà vắng tanh với việc người bạn cùng nhà đã về Việt Nam từ mấy ngày trước, bạn sống mà không có ý niệm về thời gian. Tỉnh dậy, trời đã chỉ còn lợt lạt vài mảng sáng nắng, bạn nhìn ra ngoài phòng khách, cũng đã gần 6h. Bạn đã ngủ nguyên nửa ngày, và lại bắt đầu một cuộc sống kì dị chỉ có thể có được khi ở một mình và không bị ràng buộc bởi những schedule và lịch học, hay công việc làm thêm sắp ập đến kín lịch trong những ngày tới. Đôi khi bạn nghĩ, nếu như giấc ngủ chỉ như nháy mắt, thì bạn sẽ không thể nhận ra giữa bình minh và hoàng hôn ngay lập tức nếu như nhìn ra ngoài cửa sổ. Uể oải dậy, tự làm cho mình một bữa không ra sáng trưa chiều tối, bạn nhận ra kim đồng hồ không nhúc nhích. Chiếc đồng hồ, sau một thời gian dài, nó đã ngưng chạy. Và trong một khoảnh khắc vào buổi chiều hôm đấy, bạn nhận ra trong bạn, đã có một cái gì đấy ngưng chạy, nằm im lìm trong tiếng thở vô thanh của thời gian.
1. Ý thức về thời gian chết
Bạn thích đọc truyện của Haruki Murakami. Bạn nhớ trong quyển “Phía nam biên giới, phía tây mặt trời” có nói về chứng bệnh hysteria của người Siberia. Những người bị vây quanh bốn bề là ruộng đồng, ngày ngày ra làm việc từ lúc mặt trời mọc từ đông cho đến khi lặn ở phía tây. Những chuỗi ngày lặp đi lặp lại đến từng động tác trong từng khoảng thời gian ấy, tưởng như kéo dài vô tận ấy, sẽ bao giờ kết thúc? Những buổi sáng bạn đi làm thêm, bạn ra khỏi nhà đúng boong lúc 7h10, đi ra bến bus lúc 7h16’, nhìn thấy một anh mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương đạp một chiếc xe màu ghi bánh xe bán kính 25cm, đi ngang qua lúc 7h17’, một bác đã đứng ở đó khoác một cái túi đen ở cánh tay trái, một chị da trắng muốt đúng 7h19’ sẽ từ bên kia đường chạy ríu cả chân băng qua đèn đỏ để kịp chuyến bus rờ tới lúc 7h20’. Mọi thứ chính xác đến mức nhiều lúc bạn phải bật cười. Bạn nhớ từng gương mặt dần xuất hiện ở từng trạm bus, style của từng người. Xe bus lạnh tanh, im lìm dù các ghế ngồi không chỗ trống, mọi người không ai nói lấy một câu. Cả năm dài, từ mùa này sang mùa khác, bạn không thể nhớ nhận ra được sự khác biệt giữa những ngày làm sáng. Chị da trắng băng qua đường 7h19’ và sẽ luôn như thế, không bao giờ lấy một lần muộn bus. Bạn cười nghi ngờ, có khi nào, đến lúc tốt nghiệp, hay quay lại đây sau 10 năm nữa, bạn vẫn sẽ gặp những con người này ở cái giờ bus này? Họ đã và sẽ sống như thế này trong bao nhiêu năm? Và họ, có biết hôm nay là thứ mấy không?
Bạn làm thêm ở một convenient store 24/24, với công việc dễ chịu, những người làm cùng dễ chịu và một mức lương dễ chịu. Người được coi là nhân viên chính thức của cửa hàng là bác chủ cửa hàng. Bác gần 40 tuổi, to béo, độc thân, thích One-piece và một vài truyện khác. Ngày nào bác cũng ở cửa hàng từ 7h sáng đến gần 5h chiều, và về nhà cách store tầm vài bước chân. Bạn đôi lần hỏi bác ngày nghỉ bác làm gì, bác bảo là bác ngủ, và sau đó lại ra cửa hàng. Bác lắc đầu khi bạn bảo bác là workaholic chính hiệu, chỉ giải thích đơn giản là bác không biết làm gì với một ngày nghỉ hiếm hoi, và kết cục là sẽ ra cửa hàng để quan sát, hay làm những công việc linh tinh vụn vặt. Những người, một khi đã rơi vào chuỗi ngày đều đặn như thói quen do chính họ tạo ra, thì dù thời gian có cho họ những khoảng trống ngẫu hứng, thì họ vô thức, cũng sẽ quay về những thói quen hàng ngày. Vô hình chung, họ là những bánh răng chạy trong một hệ thống làm việc, sinh hoạt chính xác, và không bao giờ trật khớp. Ông thầy dạy môn Xã hội Nhật Bản, sau khi cho cả lớp xem xong video về những con người như chính bạn trải nghiệm trong thực tế, đã nói: “Họ không có ý niệm về thời gian. Họ không nhớ ra thời gian. Họ không nhớ ra họ. Họ không nhìn thấy thế giới”.
2. Những mối quan hệ không chiều
Với những người đi du học như bạn, facebook cũng đã chẳng còn xa lạ gì. Nhưng dân tình Việt Nam mấy tháng gần đây mới hò kéo nhau lên FB, để thay thế cho yahoo!360 đóng cửa. Bạn của bạn, mới lập facebook, sau một ngày friend list đã lên tới 100, còn giờ thì đã không kiểm soát được. Bạn tự hỏi, trong cái friend list với những cái tên mà có khi đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn không nhận ra là ai ấy, có bao nhiêu người là bạn sẽ contact thực sự. Đôi khi, chỉ bằng một vài mối quan hệ mù mờ như học cùng trường cấp 1, cấp 2, bạn sẽ được add, và bạn thừa biết bạn có accept hay không, người kia cũng không quan tâm. Họ chỉ add, và họ sẽ không nói thêm gì nữa. Họ cũng không làm gì Wall của bạn, và bạn càng không có lí do gì để bước chân vào thế giới của những người đó. Chúng ta sống ở trên net, giữa những trang web liên lạc, những nick chat từ các messenger, nhưng chúng ta sẽ không làm gì hết. Những mối quan hệ được lưu giữ ở trong dữ liệu của hai bên, nhưng không có chiều nào được thực hiện hết. Bạn, hay những người bạn biết trong quá khứ, đã chẳng dành thời gian cho người kia khi vẫn còn ở cạnh nhau hay còn những điểm chung có thể còn chia sẻ, thì sẽ còn lí do gì để dành thời gian cho nhau bây giờ, khi mỗi người một việc riêng, một đường riêng, và những điểm chung đấy cũng đã nhạt nhòa ngay trong kí ức của chính họ.
Có những trường hợp khác, về những người bạn bạn vẫn còn giữ mối quan hệ tới tận bây giờ, nhưng chỉ là giữ thôi. Thảng hoặc một năm sẽ có vài mẩu đối thoại, tin nhắn được đếm trên đầu ngón tay, và chúng ta đã là bạn thêm được một năm. Bạn vẫn có thể update tình hình mới nhất của một người bạn học chung suốt 10 năm qua vài dòng tóm tắt súc tích sau một vài câu hỏi, và tình bạn đã được hơn 13 năm gắn bó. Nhưng bạn biết, những thứ về bạn của bạn trong đầu bạn đã dừng lại ở sau 10 năm ở cạnh nhau. Khi cái khoảng cách cộng gộp thêm thời gian đã làm cho con người ta lười đến mức không còn diễn ra được cảm xúc qua những dòng viết, chỉ còn là vài dòng thông báo như viết trong shoutbox, thì cũng đồng lúc mức độ chia sẻ đã tuột dốc không phanh. Và cái con người mà chúng ta tưởng như là biết lâu lắm rồi đấy, sau vài năm gặp lại, sẽ không thể nhận ra được nữa. Dù có thể, trong một phần xác suất, mọi thứ không thay đổi, thì tự chúng ta, không cần phải nói ra, cũng sẽ nhận biết trong mối quan hệ đã có vài khoảng lặng chìm xuống mà đã không ai ở đó để nối nó lại. Chúng ta biết mà không hiểu nhau, mối quan hệ tưởng như vững chắc mà không ngờ tới những khoảng đứt lìa khồng chiều hướng trong những mảng thời gian im lặng.
3. Để những giấc mơ không bỏ đi
Bạn nhận ra, khi thời gian trôi đi đến một lúc con người ta không còn nhớ ra ước mơ của bản thân là gì nữa, thì cũng là lúc người không thể thực hiện được giấc mơ nào nữa. Và người lớn, họ sẽ không cười vào những mơ ước tuổi trẻ là viển vông và ngốc nghếch, nếu như họ đã thử thực hiện nó. Nhưng phần lớn họ đã không làm thế. Họ nhanh chóng rơi vào chuỗi ngày lặp lại của một cuộc sống ổn định trong cái vòng quay an toàn, và để cho giấc mơ bỏ họ đi. Bạn, sợ sẽ trở thành một người lớn như thế, có một cuộc sống nhàm chán vì chính họ cũng đã là một sự tồn tại nhàm chán lúc nào không hay.
Bạn làm cùng với một anh người Nhật, tên Takehara, 25 tuổi. Làm cùng với nhau hơn một năm, đôi khi cũng nói chuyện như những người bạn thân. Đã có một lần bạn hỏi anh Take có thích đi du lịch không, anh lắc đầu, bảo giờ anh làm thêm ba chỗ, convenient store này là một, một cái inn là hai và làm deliver cho cửa hàng pizza California là ba. Làm sao anh có thể đi đâu khi ngày nào cũng phải đi làm. Bạn hỏi anh cần đi làm cật lực thế để làm gì, kiếm nhiều tiền để làm gì khi không có thời gian để tiêu. Và rồi anh trả lời, nếu có thời gian thì anh sẽ chẳng bao giờ có tiền cả, lúc đấy thì anh sẽ chẳng có gì hết, ngay cả có thời gian đi nữa. Rồi im lặng, một lúc lâu sau, anh bảo với bạn là anh sẽ nghĩ về việc đi du lịch. Nhưng rồi một năm trôi qua, bạn vẫn thấy anh cặm cụi đi làm, cả ba nơi như thế.
Con người, trong những giai đoạn sống, có những điểm khiến họ có thể quyết định giữa việc tiếp tục những thứ đang làm và việc họ thực sự muốn làm. Và sự lựa chọn đôi khi là toàn phần, tức là họ sẽ phải bỏ hoàn toàn một thứ nếu như chọn thứ còn lại. Nhưng nếu như việc họ đã và đang làm không phải là một việc sai, thì lựa chọn chạy theo ước muốn cá nhân sẽ trở thành một việc mạo hiểm. Con người, ngay lập tức, theo bản năng tự vệ, sẽ cân nhắc giữa những cái được và mất và đặt lên bàn cân. Những lúc đó, họ không nhìn thấy những thứ không thể đong đếm được. Giống như trong Revolutionary Road, Frank và April đã không đi Paris được nữa, và nhiều chuyện kéo theo như việc sụp đổ một kế hoạch trong mơ đã tưởng như được dự toán kĩ lưỡng một cách ngẫu nhiên. Ừ, thì chúng ta muốn thay đổi, chúng ta muốn một ngày khác đi, chúng ta muốn đi thật xa, muốn gặp những con người khác. Rồi thì sao, chúng ta còn việc, còn những mối quan hệ rang buộc, còn phải lo tiền bạc, còn những ham muốn nhỏ lẻ như sản phẩm hàng hiệu mới, máy ảnh, laptop…Chúng ta chạy theo những giấc mơ thế nào đây khi những sợi tơ của guồng quay cuộc sống cũ vẫn còn buộc chặt lấy chân? Hay rồi, chúng ta sẽ giống như những người Siberia kia, đến một ngày nhận ra mất thứ gì đó trong người, sẽ nhìn mặt trời mọc từ phía đông, và khi mặt trời lặn, sẽ cắm cổ chạy về phía Tây, cho đến khi kiệt sức và chết mới thôi? Vài tuần trước, anh Takehara mất tích. Gọi là mất tích, vì chính mẹ của anh ý cũng gọi điện đến các chỗ làm, và store để hỏi bác chủ cửa hàng. Anh cũng không nghe điện thoại, và không có bất kì một liên lạc nào. Mọi người đều lo lắng, khống biết lí do gì khiến anh bỏ đi như thế. Bạn không biết anh đi đâu, nhưng bạn mừng vì anh đã bỏ đi, đã vứt hết tất cả để có thể đi được. Khi bạn và người khác đồng ý tăng ca để thế lịch làm của anh, mọi chuyện đã dần chìm xuống. Không ai nói chuyện về anh nữa, họ lại tiếp tục chuỗi ngày của họ. Còn anh thì đã thoát ra được, đã dũng cảm thoát ra được. Bạn cảm ơn anh vì điều đó. Vì đã không để cho giấc mơ bỏ đi.
*$%^&^@#!
Mọi người, kể cả bạn, không phải chạy đua với thời gian. Thời gian vốn sẽ chạy ngay cả khi đồng hồ ngưng chạy, và có lúc đồng hồ chạy khi thời gian tưởng đứng yên, bạn tin là thế. Chúng ta, không phải là không có thời gian, mà là không có thời gian làm một việc nhất định, khi nó đã được thay thế bởi một việc khác. Bởi thế, hãy nghĩ và tin vào bản thân ngay khi chúng ta còn có thể lựa chọn giữa việc dành thời gian vào việc gì chúng ta muốn làm, trước khi cái cảm giác về thời gian trong chúng ta có thể chết, hoặc đã không còn quan trọng nữa để rồi chúng ta sẽ không thể đi đâu được nữa.
09/09/2009
Written by GinJ
#ZeldaGin
1. Ý thức về thời gian chết
Bạn thích đọc truyện của Haruki Murakami. Bạn nhớ trong quyển “Phía nam biên giới, phía tây mặt trời” có nói về chứng bệnh hysteria của người Siberia. Những người bị vây quanh bốn bề là ruộng đồng, ngày ngày ra làm việc từ lúc mặt trời mọc từ đông cho đến khi lặn ở phía tây. Những chuỗi ngày lặp đi lặp lại đến từng động tác trong từng khoảng thời gian ấy, tưởng như kéo dài vô tận ấy, sẽ bao giờ kết thúc? Những buổi sáng bạn đi làm thêm, bạn ra khỏi nhà đúng boong lúc 7h10, đi ra bến bus lúc 7h16’, nhìn thấy một anh mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương đạp một chiếc xe màu ghi bánh xe bán kính 25cm, đi ngang qua lúc 7h17’, một bác đã đứng ở đó khoác một cái túi đen ở cánh tay trái, một chị da trắng muốt đúng 7h19’ sẽ từ bên kia đường chạy ríu cả chân băng qua đèn đỏ để kịp chuyến bus rờ tới lúc 7h20’. Mọi thứ chính xác đến mức nhiều lúc bạn phải bật cười. Bạn nhớ từng gương mặt dần xuất hiện ở từng trạm bus, style của từng người. Xe bus lạnh tanh, im lìm dù các ghế ngồi không chỗ trống, mọi người không ai nói lấy một câu. Cả năm dài, từ mùa này sang mùa khác, bạn không thể nhớ nhận ra được sự khác biệt giữa những ngày làm sáng. Chị da trắng băng qua đường 7h19’ và sẽ luôn như thế, không bao giờ lấy một lần muộn bus. Bạn cười nghi ngờ, có khi nào, đến lúc tốt nghiệp, hay quay lại đây sau 10 năm nữa, bạn vẫn sẽ gặp những con người này ở cái giờ bus này? Họ đã và sẽ sống như thế này trong bao nhiêu năm? Và họ, có biết hôm nay là thứ mấy không?
Bạn làm thêm ở một convenient store 24/24, với công việc dễ chịu, những người làm cùng dễ chịu và một mức lương dễ chịu. Người được coi là nhân viên chính thức của cửa hàng là bác chủ cửa hàng. Bác gần 40 tuổi, to béo, độc thân, thích One-piece và một vài truyện khác. Ngày nào bác cũng ở cửa hàng từ 7h sáng đến gần 5h chiều, và về nhà cách store tầm vài bước chân. Bạn đôi lần hỏi bác ngày nghỉ bác làm gì, bác bảo là bác ngủ, và sau đó lại ra cửa hàng. Bác lắc đầu khi bạn bảo bác là workaholic chính hiệu, chỉ giải thích đơn giản là bác không biết làm gì với một ngày nghỉ hiếm hoi, và kết cục là sẽ ra cửa hàng để quan sát, hay làm những công việc linh tinh vụn vặt. Những người, một khi đã rơi vào chuỗi ngày đều đặn như thói quen do chính họ tạo ra, thì dù thời gian có cho họ những khoảng trống ngẫu hứng, thì họ vô thức, cũng sẽ quay về những thói quen hàng ngày. Vô hình chung, họ là những bánh răng chạy trong một hệ thống làm việc, sinh hoạt chính xác, và không bao giờ trật khớp. Ông thầy dạy môn Xã hội Nhật Bản, sau khi cho cả lớp xem xong video về những con người như chính bạn trải nghiệm trong thực tế, đã nói: “Họ không có ý niệm về thời gian. Họ không nhớ ra thời gian. Họ không nhớ ra họ. Họ không nhìn thấy thế giới”.
2. Những mối quan hệ không chiều
Với những người đi du học như bạn, facebook cũng đã chẳng còn xa lạ gì. Nhưng dân tình Việt Nam mấy tháng gần đây mới hò kéo nhau lên FB, để thay thế cho yahoo!360 đóng cửa. Bạn của bạn, mới lập facebook, sau một ngày friend list đã lên tới 100, còn giờ thì đã không kiểm soát được. Bạn tự hỏi, trong cái friend list với những cái tên mà có khi đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn không nhận ra là ai ấy, có bao nhiêu người là bạn sẽ contact thực sự. Đôi khi, chỉ bằng một vài mối quan hệ mù mờ như học cùng trường cấp 1, cấp 2, bạn sẽ được add, và bạn thừa biết bạn có accept hay không, người kia cũng không quan tâm. Họ chỉ add, và họ sẽ không nói thêm gì nữa. Họ cũng không làm gì Wall của bạn, và bạn càng không có lí do gì để bước chân vào thế giới của những người đó. Chúng ta sống ở trên net, giữa những trang web liên lạc, những nick chat từ các messenger, nhưng chúng ta sẽ không làm gì hết. Những mối quan hệ được lưu giữ ở trong dữ liệu của hai bên, nhưng không có chiều nào được thực hiện hết. Bạn, hay những người bạn biết trong quá khứ, đã chẳng dành thời gian cho người kia khi vẫn còn ở cạnh nhau hay còn những điểm chung có thể còn chia sẻ, thì sẽ còn lí do gì để dành thời gian cho nhau bây giờ, khi mỗi người một việc riêng, một đường riêng, và những điểm chung đấy cũng đã nhạt nhòa ngay trong kí ức của chính họ.
Có những trường hợp khác, về những người bạn bạn vẫn còn giữ mối quan hệ tới tận bây giờ, nhưng chỉ là giữ thôi. Thảng hoặc một năm sẽ có vài mẩu đối thoại, tin nhắn được đếm trên đầu ngón tay, và chúng ta đã là bạn thêm được một năm. Bạn vẫn có thể update tình hình mới nhất của một người bạn học chung suốt 10 năm qua vài dòng tóm tắt súc tích sau một vài câu hỏi, và tình bạn đã được hơn 13 năm gắn bó. Nhưng bạn biết, những thứ về bạn của bạn trong đầu bạn đã dừng lại ở sau 10 năm ở cạnh nhau. Khi cái khoảng cách cộng gộp thêm thời gian đã làm cho con người ta lười đến mức không còn diễn ra được cảm xúc qua những dòng viết, chỉ còn là vài dòng thông báo như viết trong shoutbox, thì cũng đồng lúc mức độ chia sẻ đã tuột dốc không phanh. Và cái con người mà chúng ta tưởng như là biết lâu lắm rồi đấy, sau vài năm gặp lại, sẽ không thể nhận ra được nữa. Dù có thể, trong một phần xác suất, mọi thứ không thay đổi, thì tự chúng ta, không cần phải nói ra, cũng sẽ nhận biết trong mối quan hệ đã có vài khoảng lặng chìm xuống mà đã không ai ở đó để nối nó lại. Chúng ta biết mà không hiểu nhau, mối quan hệ tưởng như vững chắc mà không ngờ tới những khoảng đứt lìa khồng chiều hướng trong những mảng thời gian im lặng.
3. Để những giấc mơ không bỏ đi
Bạn nhận ra, khi thời gian trôi đi đến một lúc con người ta không còn nhớ ra ước mơ của bản thân là gì nữa, thì cũng là lúc người không thể thực hiện được giấc mơ nào nữa. Và người lớn, họ sẽ không cười vào những mơ ước tuổi trẻ là viển vông và ngốc nghếch, nếu như họ đã thử thực hiện nó. Nhưng phần lớn họ đã không làm thế. Họ nhanh chóng rơi vào chuỗi ngày lặp lại của một cuộc sống ổn định trong cái vòng quay an toàn, và để cho giấc mơ bỏ họ đi. Bạn, sợ sẽ trở thành một người lớn như thế, có một cuộc sống nhàm chán vì chính họ cũng đã là một sự tồn tại nhàm chán lúc nào không hay.
Bạn làm cùng với một anh người Nhật, tên Takehara, 25 tuổi. Làm cùng với nhau hơn một năm, đôi khi cũng nói chuyện như những người bạn thân. Đã có một lần bạn hỏi anh Take có thích đi du lịch không, anh lắc đầu, bảo giờ anh làm thêm ba chỗ, convenient store này là một, một cái inn là hai và làm deliver cho cửa hàng pizza California là ba. Làm sao anh có thể đi đâu khi ngày nào cũng phải đi làm. Bạn hỏi anh cần đi làm cật lực thế để làm gì, kiếm nhiều tiền để làm gì khi không có thời gian để tiêu. Và rồi anh trả lời, nếu có thời gian thì anh sẽ chẳng bao giờ có tiền cả, lúc đấy thì anh sẽ chẳng có gì hết, ngay cả có thời gian đi nữa. Rồi im lặng, một lúc lâu sau, anh bảo với bạn là anh sẽ nghĩ về việc đi du lịch. Nhưng rồi một năm trôi qua, bạn vẫn thấy anh cặm cụi đi làm, cả ba nơi như thế.
Con người, trong những giai đoạn sống, có những điểm khiến họ có thể quyết định giữa việc tiếp tục những thứ đang làm và việc họ thực sự muốn làm. Và sự lựa chọn đôi khi là toàn phần, tức là họ sẽ phải bỏ hoàn toàn một thứ nếu như chọn thứ còn lại. Nhưng nếu như việc họ đã và đang làm không phải là một việc sai, thì lựa chọn chạy theo ước muốn cá nhân sẽ trở thành một việc mạo hiểm. Con người, ngay lập tức, theo bản năng tự vệ, sẽ cân nhắc giữa những cái được và mất và đặt lên bàn cân. Những lúc đó, họ không nhìn thấy những thứ không thể đong đếm được. Giống như trong Revolutionary Road, Frank và April đã không đi Paris được nữa, và nhiều chuyện kéo theo như việc sụp đổ một kế hoạch trong mơ đã tưởng như được dự toán kĩ lưỡng một cách ngẫu nhiên. Ừ, thì chúng ta muốn thay đổi, chúng ta muốn một ngày khác đi, chúng ta muốn đi thật xa, muốn gặp những con người khác. Rồi thì sao, chúng ta còn việc, còn những mối quan hệ rang buộc, còn phải lo tiền bạc, còn những ham muốn nhỏ lẻ như sản phẩm hàng hiệu mới, máy ảnh, laptop…Chúng ta chạy theo những giấc mơ thế nào đây khi những sợi tơ của guồng quay cuộc sống cũ vẫn còn buộc chặt lấy chân? Hay rồi, chúng ta sẽ giống như những người Siberia kia, đến một ngày nhận ra mất thứ gì đó trong người, sẽ nhìn mặt trời mọc từ phía đông, và khi mặt trời lặn, sẽ cắm cổ chạy về phía Tây, cho đến khi kiệt sức và chết mới thôi? Vài tuần trước, anh Takehara mất tích. Gọi là mất tích, vì chính mẹ của anh ý cũng gọi điện đến các chỗ làm, và store để hỏi bác chủ cửa hàng. Anh cũng không nghe điện thoại, và không có bất kì một liên lạc nào. Mọi người đều lo lắng, khống biết lí do gì khiến anh bỏ đi như thế. Bạn không biết anh đi đâu, nhưng bạn mừng vì anh đã bỏ đi, đã vứt hết tất cả để có thể đi được. Khi bạn và người khác đồng ý tăng ca để thế lịch làm của anh, mọi chuyện đã dần chìm xuống. Không ai nói chuyện về anh nữa, họ lại tiếp tục chuỗi ngày của họ. Còn anh thì đã thoát ra được, đã dũng cảm thoát ra được. Bạn cảm ơn anh vì điều đó. Vì đã không để cho giấc mơ bỏ đi.
*$%^&^@#!
Mọi người, kể cả bạn, không phải chạy đua với thời gian. Thời gian vốn sẽ chạy ngay cả khi đồng hồ ngưng chạy, và có lúc đồng hồ chạy khi thời gian tưởng đứng yên, bạn tin là thế. Chúng ta, không phải là không có thời gian, mà là không có thời gian làm một việc nhất định, khi nó đã được thay thế bởi một việc khác. Bởi thế, hãy nghĩ và tin vào bản thân ngay khi chúng ta còn có thể lựa chọn giữa việc dành thời gian vào việc gì chúng ta muốn làm, trước khi cái cảm giác về thời gian trong chúng ta có thể chết, hoặc đã không còn quan trọng nữa để rồi chúng ta sẽ không thể đi đâu được nữa.
09/09/2009
Written by GinJ
#ZeldaGin
Thursday, June 27, 2013
(THẾ LÀ) HẾT.
thế là hết rồi đúng không
vệt sơn ngón chân màu hồng
cũng mòn nhạt dần rồi mất
hoa rồi cũng về với đất
kí ức cũng đành cất đi
vẫn tự nhủ có đôi khi
đàn chim di cư quên lối
tường vi lặng nhìn đêm tối
người ngồi in bóng đếm sao
thế là hết thật rồi sao
vênh vao đợi chờ cơn nhớ
giấc mơ nằm im lỡ dở
gào lên thật khẽ, rồi thôi.
04/04/2013
Zel
thế là hết rồi đúng không
vệt sơn ngón chân màu hồng
cũng mòn nhạt dần rồi mất
hoa rồi cũng về với đất
kí ức cũng đành cất đi
vẫn tự nhủ có đôi khi
đàn chim di cư quên lối
tường vi lặng nhìn đêm tối
người ngồi in bóng đếm sao
thế là hết thật rồi sao
vênh vao đợi chờ cơn nhớ
giấc mơ nằm im lỡ dở
gào lên thật khẽ, rồi thôi.
04/04/2013
Zel
"Nãy có đọc lại những thứ đã viết từ một năm trước. Và mình chợt nhớ đến cậu. Thật nhiều.
Những ngày này năm trước chúng mình hay viết tin nhắn offline cho nhau. Kể cho nhau nghe những điều vụn vặn trong ngày. Cậu kể cho mình bầu trời cô đơn của cậu, mình kể cậu nghe đại dương tuyệt vọng của mình. Dù những phút giao cảm đó dẫu có ngắn ngủi đi nữa thì mình vẫn cứ sẽ trân quý và nâng niu. Nhưng cậu là bầu trời, mình là đại dương, chỉ có thể nhìn thấy nhưng vô phương chạm tới. Mình rất muốn là bạn của cậu,nhưng có lẽ ngay từ đầu chúng mình đã đứng ở hai thế giới khác nhau rồi. Phải không?
Mỗi khi nghe Bản giao hưởng định mệnh Beth mình đều thoáng nhớ đến cậu, cậu từng nói đã vừa chơi nó và nghĩ về mình : )
Chẳng biết cậu có đọc được những dòng này không nữa, nhưng mình luôn mong mỏi cậu biết một điều ""Mình vẫn luôn cảm mến cậu. Luôn là vậy, thứ tình bạn rất nhẹ nhàng như làn sương sớm Đà Lạt mỗi buổi sáng mai vậy"".
Hãy vươn tay lên bầu trời và thực hiện ước mơ của mình. Nhé!
Tớ cũng sẽ hoàn thành ước nguyện của mình, những chuyến thiên di...
Kí tên: ...
#bmmconf
Những ngày này năm trước chúng mình hay viết tin nhắn offline cho nhau. Kể cho nhau nghe những điều vụn vặn trong ngày. Cậu kể cho mình bầu trời cô đơn của cậu, mình kể cậu nghe đại dương tuyệt vọng của mình. Dù những phút giao cảm đó dẫu có ngắn ngủi đi nữa thì mình vẫn cứ sẽ trân quý và nâng niu. Nhưng cậu là bầu trời, mình là đại dương, chỉ có thể nhìn thấy nhưng vô phương chạm tới. Mình rất muốn là bạn của cậu,nhưng có lẽ ngay từ đầu chúng mình đã đứng ở hai thế giới khác nhau rồi. Phải không?
Mỗi khi nghe Bản giao hưởng định mệnh Beth mình đều thoáng nhớ đến cậu, cậu từng nói đã vừa chơi nó và nghĩ về mình : )
Chẳng biết cậu có đọc được những dòng này không nữa, nhưng mình luôn mong mỏi cậu biết một điều ""Mình vẫn luôn cảm mến cậu. Luôn là vậy, thứ tình bạn rất nhẹ nhàng như làn sương sớm Đà Lạt mỗi buổi sáng mai vậy"".
Hãy vươn tay lên bầu trời và thực hiện ước mơ của mình. Nhé!
Tớ cũng sẽ hoàn thành ước nguyện của mình, những chuyến thiên di...
Kí tên: ...
#bmmconf
K H O Ả N G T R Ố N G
Mỗi Khoảng Trống lại để cho ta sự đau đớn nhất định…
… tựa như có thể hét vào Khoảng Trống ấy để rồi vang vọng mãi…
… bao nhiêu niềm vui mới đủ vừa để lấp đi một Khoảng Trống?
Hajime có một Khoảng Trống kéo dài 25 năm kể từ khi anh không gặp lại Shimamoto- san (Phía Nam Biên Giới- Phía Tây Mặt Trời/ Haruki Murakami). Ngay cả khi anh ta thành đạt, có vợ và 2 cô con gái. Khoảng Trống ấy cũng không thể lấp đầy.
Khoảng Trống đầu đời của tôi (mà tôi còn nhớ được) là năm lớp 4 khi các cô giáo thực tập kết thúc đợt thực tập ở lớp tôi. Các cô đi. Chúng tôi đã khóc suốt 1 tiết học hôm ấy. Đó là sự mất mát đầu tiên của tôi. Tôi chẳng bao giờ quên được buổi học hôm ấy, nước mắt hôm ấy.
Năm 19 tuổi, một vài Khoảng Trống nữa lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Là cuộc chia tay với Long khi cậu sang Úc học. Là lần chia tay với mối tình đầu. Những Khoảng Trống đó làm tôi đau nhói. Những Khoảng Trống đó đến tận bây giờ cũng vẫn chưa lấp nổi cho dẫu Long đã về VN, tôi đã có một tình yêu mới. Vì nó là sự mất mát của tâm tưởng.
Càng nhạy cảm bao nhiêu, càng dễ thấy được những Khoảng Trống bấy nhiêu.
Càng lớn lên, Khoảng Trống càng rộng ra theo chiều tư duy của bản thân.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ sự mất mát.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ sự khuyết đi của một điều thân quen.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ những Hy Vọng bị Huỷ Diệt bởi sự Khác Đi- Không- Còn- Như- Cũ.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ những Hụt Hẫng.
Những Khoảng Trống nhận thấy khi đứng trước một điều quá mới mẻ mà ta không làm sao hiểu nổi.
Những Khoảng Trống của Ký Ức bị bỏ qua
Những Khoảng Trống khi đọc một bài báo về vụ sập 2 nhịp dẫn lên cầu Cần Thơ nhưng được viết bằng sự thể hiện hiểu biết
Những Khoảng Trống khi
Như một mầm xanh bị bứt ra khỏi đất.
Như một kẻ đánh rơi mất một phần Ký Ức đời.
Như một nỗi buồn âm ỉ cháy
Không gì lấp đầy nổi.
Chỉ có thể giấu nó- Khoảng Trống ấy- vào ngăn bí mật sâu tận cùng trong tim, trong Ký Ức.
Ví như khi bạn nhận ra người mình yêu mến, tin tưởng và (thậm chí) tôn sùng bỗng một ngày thờ ơ với bạn.
Ví như khi bạn bỗng không nhớ nổi khuôn mặt một người bạn đã từng yêu thương đến tận cùng tim bạn (Giấc Ngủ- Haruki Murakami)
Ví như khi bạn mất đi người mà bạn yêu thương duy nhất khi bạn mới 17 tuổi (Rừng Na Uy- Haruki Murakami)
Ví như khi bạn phải hy sinh một phần cơ thể bạn chỉ vì sức khoẻ toàn cơ thể buộc bạn phải chọn lựa điều đó.
Ví như một mầm xanh phải phạt đi cho cây lớn.
Ví như bạn phải chia tay vĩnh viễn với một người bạn yêu thương vô cùng.
Những Khoảng Trống đau đớn.
Những Khoảng Trống xót xa.
Những Khoảng Trống làm bạn muốn khóc.
Dù có vạn lời hoa mỹ lẫn chân thành để an ủi nhau trước mỗi Khoảng Trống đó thì cũng chẳng thể lấp đầy Khoảng Trống.
Dù thời gian có là bao nhiêu những biến cố dồn dập khác. Thì thời gian chỉ làm ta cách xa Khoảng Trống đó chứ không làm mất đi Khoảng Trống đó.
Một Khoảng Trống nữa….
Hoàng Anh Tú
Mỗi Khoảng Trống lại để cho ta sự đau đớn nhất định…
… tựa như có thể hét vào Khoảng Trống ấy để rồi vang vọng mãi…
… bao nhiêu niềm vui mới đủ vừa để lấp đi một Khoảng Trống?
Hajime có một Khoảng Trống kéo dài 25 năm kể từ khi anh không gặp lại Shimamoto- san (Phía Nam Biên Giới- Phía Tây Mặt Trời/ Haruki Murakami). Ngay cả khi anh ta thành đạt, có vợ và 2 cô con gái. Khoảng Trống ấy cũng không thể lấp đầy.
Khoảng Trống đầu đời của tôi (mà tôi còn nhớ được) là năm lớp 4 khi các cô giáo thực tập kết thúc đợt thực tập ở lớp tôi. Các cô đi. Chúng tôi đã khóc suốt 1 tiết học hôm ấy. Đó là sự mất mát đầu tiên của tôi. Tôi chẳng bao giờ quên được buổi học hôm ấy, nước mắt hôm ấy.
Năm 19 tuổi, một vài Khoảng Trống nữa lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Là cuộc chia tay với Long khi cậu sang Úc học. Là lần chia tay với mối tình đầu. Những Khoảng Trống đó làm tôi đau nhói. Những Khoảng Trống đó đến tận bây giờ cũng vẫn chưa lấp nổi cho dẫu Long đã về VN, tôi đã có một tình yêu mới. Vì nó là sự mất mát của tâm tưởng.
Càng nhạy cảm bao nhiêu, càng dễ thấy được những Khoảng Trống bấy nhiêu.
Càng lớn lên, Khoảng Trống càng rộng ra theo chiều tư duy của bản thân.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ sự mất mát.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ sự khuyết đi của một điều thân quen.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ những Hy Vọng bị Huỷ Diệt bởi sự Khác Đi- Không- Còn- Như- Cũ.
Những Khoảng Trống được tạo ra từ những Hụt Hẫng.
Những Khoảng Trống nhận thấy khi đứng trước một điều quá mới mẻ mà ta không làm sao hiểu nổi.
Những Khoảng Trống của Ký Ức bị bỏ qua
Những Khoảng Trống khi đọc một bài báo về vụ sập 2 nhịp dẫn lên cầu Cần Thơ nhưng được viết bằng sự thể hiện hiểu biết
Những Khoảng Trống khi
Như một mầm xanh bị bứt ra khỏi đất.
Như một kẻ đánh rơi mất một phần Ký Ức đời.
Như một nỗi buồn âm ỉ cháy
Không gì lấp đầy nổi.
Chỉ có thể giấu nó- Khoảng Trống ấy- vào ngăn bí mật sâu tận cùng trong tim, trong Ký Ức.
Ví như khi bạn nhận ra người mình yêu mến, tin tưởng và (thậm chí) tôn sùng bỗng một ngày thờ ơ với bạn.
Ví như khi bạn bỗng không nhớ nổi khuôn mặt một người bạn đã từng yêu thương đến tận cùng tim bạn (Giấc Ngủ- Haruki Murakami)
Ví như khi bạn mất đi người mà bạn yêu thương duy nhất khi bạn mới 17 tuổi (Rừng Na Uy- Haruki Murakami)
Ví như khi bạn phải hy sinh một phần cơ thể bạn chỉ vì sức khoẻ toàn cơ thể buộc bạn phải chọn lựa điều đó.
Ví như một mầm xanh phải phạt đi cho cây lớn.
Ví như bạn phải chia tay vĩnh viễn với một người bạn yêu thương vô cùng.
Những Khoảng Trống đau đớn.
Những Khoảng Trống xót xa.
Những Khoảng Trống làm bạn muốn khóc.
Dù có vạn lời hoa mỹ lẫn chân thành để an ủi nhau trước mỗi Khoảng Trống đó thì cũng chẳng thể lấp đầy Khoảng Trống.
Dù thời gian có là bao nhiêu những biến cố dồn dập khác. Thì thời gian chỉ làm ta cách xa Khoảng Trống đó chứ không làm mất đi Khoảng Trống đó.
Một Khoảng Trống nữa….
Hoàng Anh Tú
Sunday, June 23, 2013
nếu như sống mà nhớ thì có thế nói nhớ, yêu có thể nói yêu thì tốt biết mấy
đôi khi chỉ muốn gọi điện cho ai đó khóc thật to, rồi 5 phút sau có thể cười với người ấy
mình đã từng yêu, yêu hết lòng, tới giờ trong trái tim mình người ấy vẫn luân tồn tại
hạnh phúc ko tới với mình mà tới với 1 người khác, sau mình, kết thúc của nó là 1 câu chuyện bao giả dối của họ
mình đã từng níu kéo, vì mình cứ ngỡ khi mình tha thứ, khi mình yêu họ thì họ sẽ biết trân trọng mình, nhưng mình đã lầm, càng tha thứ thì càng tiếp diễn và càng tồi tệ hơn.
mình đã rất đau nhưng mình ko oán hận ai cả, có lẽ do tình yêu của mình ko thể chứa nổi sự oán hận, mình gạt đi, bỏ đi và sống nhưng mình vẫn yêu.
nhiều lúc mình chỉ mong có thể nghe 1 giọng nói ngày xưa đã đủ làm mình ấm lòng, mỗi khi buồn, mệt mỏi mình luôn nghĩ về người ấy.
chính mình giờ cũng không thể hiểu bản thân nữa?
mình còn luyến tiếc điều gì chăng? còn luyến tiếc gì với 1 người đã có 1 bờ bến hạnh phúc.
đôi khi chỉ muốn gọi điện cho ai đó khóc thật to, rồi 5 phút sau có thể cười với người ấy
mình đã từng yêu, yêu hết lòng, tới giờ trong trái tim mình người ấy vẫn luân tồn tại
hạnh phúc ko tới với mình mà tới với 1 người khác, sau mình, kết thúc của nó là 1 câu chuyện bao giả dối của họ
mình đã từng níu kéo, vì mình cứ ngỡ khi mình tha thứ, khi mình yêu họ thì họ sẽ biết trân trọng mình, nhưng mình đã lầm, càng tha thứ thì càng tiếp diễn và càng tồi tệ hơn.
mình đã rất đau nhưng mình ko oán hận ai cả, có lẽ do tình yêu của mình ko thể chứa nổi sự oán hận, mình gạt đi, bỏ đi và sống nhưng mình vẫn yêu.
nhiều lúc mình chỉ mong có thể nghe 1 giọng nói ngày xưa đã đủ làm mình ấm lòng, mỗi khi buồn, mệt mỏi mình luôn nghĩ về người ấy.
chính mình giờ cũng không thể hiểu bản thân nữa?
mình còn luyến tiếc điều gì chăng? còn luyến tiếc gì với 1 người đã có 1 bờ bến hạnh phúc.
trong tình yêu cứ có rạng nứt, mâu thuẫn, lỗi lầm... là phải buông tay sao?
uhm thì cốc nước đổ đi rồi không thể lấy lại được nhưng ta có thể vun đắp, chắt góp lại từ đầu.
tình yêu không phải dễ dàng có được, nên đừng vội buông tay khi còn yêu, khi trái tim vẫn còn sai nhịp vì người ấy.
níu kéo là giữ lấy tình yêu, là cho nhau thêm cơ hội.
một tình yêu đã vượt bao sóng gió, bao khó khăn, lỗi lầm mà vẫn tồn tại được tuy không còn ngây thơ, khờ dại như ban đầu nhưng đó là một tình yêu thật sự, một tình yêu đầy gan gốc, một tình yêu bền chặt.
níu giữ tình yêu....
uhm thì cốc nước đổ đi rồi không thể lấy lại được nhưng ta có thể vun đắp, chắt góp lại từ đầu.
tình yêu không phải dễ dàng có được, nên đừng vội buông tay khi còn yêu, khi trái tim vẫn còn sai nhịp vì người ấy.
níu kéo là giữ lấy tình yêu, là cho nhau thêm cơ hội.
một tình yêu đã vượt bao sóng gió, bao khó khăn, lỗi lầm mà vẫn tồn tại được tuy không còn ngây thơ, khờ dại như ban đầu nhưng đó là một tình yêu thật sự, một tình yêu đầy gan gốc, một tình yêu bền chặt.
níu giữ tình yêu....
Tuesday, June 18, 2013
Những buổi chiều tháng 6, bạn đứng bên hiên nhà, nhìn cơn mưa đi qua và nhận ra có những điều thiết tha đến mấy cuối cùng cũng chỉ như cơn-mưa-đi-qua. Nghĩa là ướt mèm đó, là lạnh cóng đó, là lê thê hy vọng đó, nhưng rồi ngớt mưa, khô người, bạn bước ra, trời ráo hoảnh. Mưa qua là hết, người qua là lạ. Đến cả yêu thương từng ngỡ là duy nhất rốt cục trở thành dửng dưng cạn cợt như vũng nước đọng lấp xấp vỉa hè, vô tình ai đó đi ngang giẫm vội khiến văng tung toé, chỉ đổi lại vài cái nhăn mặt, lắc đầu và vẫy tay phủi nước. Tuyệt nhiên, nó không thể làm bạn ướt người yếu lòng thêm một lần nào nữa - không-bao-giờ.
Khi cơn mưa đi qua... Những xót xa lẫn thiết tha, đều tan thành nước loãng, nhạt thếch, trôi ra biển cả.
[Có thể rồi...
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Đâu đó ngoài phố xá tấp nập đông
Khi người đã có ai đó trong lòng
Và ta cũng chịu từ bỏ hão vọng
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Ở nơi nào mọi chuyện đã an yên
Ở nơi nào tình chẳng vướng muộn phiền
Để hai kẻ bạc đầu yêu lần nữa
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Một lúc nào chẳng rõ thời gian trôi
Khi ta hỏi: Có bao điều thay đổi?
Người cúi đầu: Chỉ riêng mỗi ta thôi!]
A.K.
Khi cơn mưa đi qua... Những xót xa lẫn thiết tha, đều tan thành nước loãng, nhạt thếch, trôi ra biển cả.
[Có thể rồi...
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Đâu đó ngoài phố xá tấp nập đông
Khi người đã có ai đó trong lòng
Và ta cũng chịu từ bỏ hão vọng
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Ở nơi nào mọi chuyện đã an yên
Ở nơi nào tình chẳng vướng muộn phiền
Để hai kẻ bạc đầu yêu lần nữa
Có thể rồi chúng ta sẽ gặp lại
Một lúc nào chẳng rõ thời gian trôi
Khi ta hỏi: Có bao điều thay đổi?
Người cúi đầu: Chỉ riêng mỗi ta thôi!]
A.K.
Lâu lâu buồn đời buồn người, bận lòng nhưng rảnh tay nên quơ quàng gãi lưng mới phát hiện hơi nhiều chông gai nứa tre ghym ghym đầy. Cái tự thấy muốn gom hết tre nứa bị đâm sau lưng đó ra tết thành dây bện thành lồng, xong... đem ngâm lồng thả trôi sông cái đứa nào đã sáng chế ra 2 chữ "Bạn Bè" trong từ điển tiếng Việt.
Chứ gì đâu đã gọi nhau tiếng Bạn thân tình mà còn dính dáng thêm chữ Bè theo đuôi, nghe buồn ghê nơi. Riết rồi chưa kịp gọi trọn một tiếng bạn đã thấy nguyên dàn hợp xướng hát bè nó bè bè bè sau lưng, nhìn lại xung quanh chỉ toàn bè lũ bè phái bè nhóm, hết còn thấy bạn-đúng-nghĩa-bạn đâu.
Thôi thì trách lưng mình không đủ sức gánh nổi một tiếng "bạn" mà chỉ đủ chai lì để hứng chịu tre nứa gai đâm!
A.K.
Chứ gì đâu đã gọi nhau tiếng Bạn thân tình mà còn dính dáng thêm chữ Bè theo đuôi, nghe buồn ghê nơi. Riết rồi chưa kịp gọi trọn một tiếng bạn đã thấy nguyên dàn hợp xướng hát bè nó bè bè bè sau lưng, nhìn lại xung quanh chỉ toàn bè lũ bè phái bè nhóm, hết còn thấy bạn-đúng-nghĩa-bạn đâu.
Thôi thì trách lưng mình không đủ sức gánh nổi một tiếng "bạn" mà chỉ đủ chai lì để hứng chịu tre nứa gai đâm!
A.K.
Tôi muốn cắt tóc thật ngắn. Trèo lên ngọn núi cao. Ngồi trên đỉnh mùa hè. Nghe gió thổi. Nhìn mây bay. Và ngủ quên cho đến khi trời thật tối.
Tôi sẽ mở mắt ngơ ngác tưởng thế kỷ phai phôi. Ngỡ phận mình cút côi chỉ mới là ngày hôm qua. Bắt lấy một con đom đóm già. Và lặng lẽ trông thế giới rạng rỡ, đổi thay.
Tôi viết những kí tự lộn xộn lên lòng bàn tay. Ghi chép về tháng ngày. Hỏi nỗi nhớ về cuộc sống có còn tồn tại không, tồn tại không. Hay những giấc ngủ say nồng đã giúp tôi lãng quên khái niệm mất mát.
Tôi muốn mang theo những chiếc váy trắng dài. Nếu lỡ một mai nước dâng lên từ bờ kia nắng rát. Tôi sẽ im lặng không hát. Nghiêng mình xuống vạt cỏ mùa thu. Rơi những giọt nước mắt xiên. Thấy lòng mình quá đỗi hiền. Và chết đi như một loài cây lương thiện.
Tôi bỏ kiếp sống của mình vào đêm. Thêm những buồn vui vào những ngày có nắng. Ngước mặt qua những mùa trăng. Và cựa mình thành bông tuyết trắng khi mùa đông ùa vào những kẽ ngón chân.
Sống giữa một mùa giữa triệu mùa mà tôi vẫn phân vân. Về những điều cần để tồn tại yên bình giữa thời gian chắp vá. Một bông tuyết li ti tin vào nhân-quả. Có là quá nhiều để bắt đầu học cách vị tha…
Tôi đã biết mình tan dần khi ngửi thấy hơi ấm mùa xuân. Trên đôi vai tôi mọc ra vài mầm non thành khẩn. Tôi chắp tay cầu đất trời cho mình trụ vững. Không tị niềm những vết tuổi trẻ bỏng rát trên lưng.
Tôi hỏi con sẻ con đời này có vui không. Nó chỉ nhìn tôi và tung cánh bay về phía cầu vồng. Tôi nghĩ về cơn mưa. Và mỉm cười như giữa giờ khắc giao thừa. Một nửa hồn tôi biến mất.
Tôi nhớ về đỉnh gió mùa hè. Tôi nghĩ về vạt cỏ mùa thu. Tôi ước mình trở lại làm bông tuyết mùa đông. Và được sinh ra dưới thân xác của một con mèo mùa xuân.
Hay là
Tôi thật sự chỉ muốn trôi đi. Như nước của tất cả các mùa…
24.05.2013
vivimeomeo
Tôi sẽ mở mắt ngơ ngác tưởng thế kỷ phai phôi. Ngỡ phận mình cút côi chỉ mới là ngày hôm qua. Bắt lấy một con đom đóm già. Và lặng lẽ trông thế giới rạng rỡ, đổi thay.
Tôi viết những kí tự lộn xộn lên lòng bàn tay. Ghi chép về tháng ngày. Hỏi nỗi nhớ về cuộc sống có còn tồn tại không, tồn tại không. Hay những giấc ngủ say nồng đã giúp tôi lãng quên khái niệm mất mát.
Tôi muốn mang theo những chiếc váy trắng dài. Nếu lỡ một mai nước dâng lên từ bờ kia nắng rát. Tôi sẽ im lặng không hát. Nghiêng mình xuống vạt cỏ mùa thu. Rơi những giọt nước mắt xiên. Thấy lòng mình quá đỗi hiền. Và chết đi như một loài cây lương thiện.
Tôi bỏ kiếp sống của mình vào đêm. Thêm những buồn vui vào những ngày có nắng. Ngước mặt qua những mùa trăng. Và cựa mình thành bông tuyết trắng khi mùa đông ùa vào những kẽ ngón chân.
Sống giữa một mùa giữa triệu mùa mà tôi vẫn phân vân. Về những điều cần để tồn tại yên bình giữa thời gian chắp vá. Một bông tuyết li ti tin vào nhân-quả. Có là quá nhiều để bắt đầu học cách vị tha…
Tôi đã biết mình tan dần khi ngửi thấy hơi ấm mùa xuân. Trên đôi vai tôi mọc ra vài mầm non thành khẩn. Tôi chắp tay cầu đất trời cho mình trụ vững. Không tị niềm những vết tuổi trẻ bỏng rát trên lưng.
Tôi hỏi con sẻ con đời này có vui không. Nó chỉ nhìn tôi và tung cánh bay về phía cầu vồng. Tôi nghĩ về cơn mưa. Và mỉm cười như giữa giờ khắc giao thừa. Một nửa hồn tôi biến mất.
Tôi nhớ về đỉnh gió mùa hè. Tôi nghĩ về vạt cỏ mùa thu. Tôi ước mình trở lại làm bông tuyết mùa đông. Và được sinh ra dưới thân xác của một con mèo mùa xuân.
Hay là
Tôi thật sự chỉ muốn trôi đi. Như nước của tất cả các mùa…
24.05.2013
vivimeomeo
Saturday, June 15, 2013
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Dòng tin nhắn chưa bao giờ vỏn vẹn thế
Câu trả lời À Ừ cho phải lệ
Gửi đi rồi mà em thấy lòng đau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Mặc kí ức bị bụi mờ phủ kín
Mặc yêu thương giờ không còn vô tận
Nước mắt lăn dài đâu kịp lấy khăn lau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Ly cafe uống trong chiều vội vã
Chia tay nhau chạy xe về hai ngả
Quên cái nhìn bất giác dõi theo sau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Để cái nhớ không còn niềm khắc khoải
Những lo toan trước dòng đời mê mải
Lấp đầy rồi... trống vắng cũng qua mau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Em và anh bỗng dưng thành xa lạ
Quán cũ chờ, mỏi mòn in trên lá
Những giọt buồn, thảng thốt gọi chiều xưa
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Một từ "bận" thôi mà cả đời đau đáu
Dẫu ngày sau ta đi về hai lối
Mong một lần bình lặng...nhớ...mà thôi
Dòng tin nhắn chưa bao giờ vỏn vẹn thế
Câu trả lời À Ừ cho phải lệ
Gửi đi rồi mà em thấy lòng đau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Mặc kí ức bị bụi mờ phủ kín
Mặc yêu thương giờ không còn vô tận
Nước mắt lăn dài đâu kịp lấy khăn lau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Ly cafe uống trong chiều vội vã
Chia tay nhau chạy xe về hai ngả
Quên cái nhìn bất giác dõi theo sau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Để cái nhớ không còn niềm khắc khoải
Những lo toan trước dòng đời mê mải
Lấp đầy rồi... trống vắng cũng qua mau
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Em và anh bỗng dưng thành xa lạ
Quán cũ chờ, mỏi mòn in trên lá
Những giọt buồn, thảng thốt gọi chiều xưa
Từ khi nào ta quá bận để yêu nhau
Một từ "bận" thôi mà cả đời đau đáu
Dẫu ngày sau ta đi về hai lối
Mong một lần bình lặng...nhớ...mà thôi
Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài
Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
- Bình Nguyên Trang -
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài
Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
- Bình Nguyên Trang -
Bài thơ này anh viết tặng cho em
Ngược gió thời gian để quay về nỗi nhớ
Khi hai trái tim vẫn còn chung nhịp thở
Bên nhau...
Bài thơ này dẫu muộn màng viết sau
Thời gian trôi đi chẳng bao giờ trở lại
Mối tình ngây dại nhẹ nhàng trôi qua
Nhưng em ơi...!
Cuộc đời này còn lắm xót xa
Những lúc cô đơn hãy về bên anh mà khóc
Tựa vào vai anh, em chẳng còn cô độc
Anh sẽ hát em nghe những ca khúc hôm nào
Có những thiên đường trong những giấc chiêm bao
Biển xanh và hải âu trắng
Ta dắt nhau đi trên bờ cát dài phẳng lặng
Hai trái tim chung nhịp đập nhẹ nhàng
Có những con đường tít tắp miên man
Hàng cây xanh chẳng bao giờ rụng lá
Ta ngồi bên nhau dưới bóng cây êm ả
Em nhoẻn miệng cười khi anh hát em nghe
Có những đêm dài cảm xúc lê thê
Anh viết tên em giữa muôn trùng trăn trở
Muốn gọi cho em và gọi em là nỗi nhớ
Sợ em giật mình tỉnh giấc nên thôi
Có những lần cảm xúc lên ngôi
Hai đứa hôn nhau, triền miên, say đắm
Hay những lúc gục đầu vào ngực anh ướt đẫm
Hay những lần em trách anh sai
Và cả những lần mình chia tay
Nhưng lần này không thể quay về bên nhau được nữa
Kỉ niệm xưa dẫu từng đêm va nhau
Trầy trụa...
Cũng chỉ là cái cớ để ta lật từng dòng lưu bút ra xem
Chẳng còn anh, em
Chẳng còn yêu thương, giận hờn, nhung nhớ
Một lần xa nhau để trăm năm lầm lỡ
Để bây giờ anh lại hát
Ai nghe...?!
Ngược gió thời gian để quay về nỗi nhớ
Khi hai trái tim vẫn còn chung nhịp thở
Bên nhau...
Bài thơ này dẫu muộn màng viết sau
Thời gian trôi đi chẳng bao giờ trở lại
Mối tình ngây dại nhẹ nhàng trôi qua
Nhưng em ơi...!
Cuộc đời này còn lắm xót xa
Những lúc cô đơn hãy về bên anh mà khóc
Tựa vào vai anh, em chẳng còn cô độc
Anh sẽ hát em nghe những ca khúc hôm nào
Có những thiên đường trong những giấc chiêm bao
Biển xanh và hải âu trắng
Ta dắt nhau đi trên bờ cát dài phẳng lặng
Hai trái tim chung nhịp đập nhẹ nhàng
Có những con đường tít tắp miên man
Hàng cây xanh chẳng bao giờ rụng lá
Ta ngồi bên nhau dưới bóng cây êm ả
Em nhoẻn miệng cười khi anh hát em nghe
Có những đêm dài cảm xúc lê thê
Anh viết tên em giữa muôn trùng trăn trở
Muốn gọi cho em và gọi em là nỗi nhớ
Sợ em giật mình tỉnh giấc nên thôi
Có những lần cảm xúc lên ngôi
Hai đứa hôn nhau, triền miên, say đắm
Hay những lúc gục đầu vào ngực anh ướt đẫm
Hay những lần em trách anh sai
Và cả những lần mình chia tay
Nhưng lần này không thể quay về bên nhau được nữa
Kỉ niệm xưa dẫu từng đêm va nhau
Trầy trụa...
Cũng chỉ là cái cớ để ta lật từng dòng lưu bút ra xem
Chẳng còn anh, em
Chẳng còn yêu thương, giận hờn, nhung nhớ
Một lần xa nhau để trăm năm lầm lỡ
Để bây giờ anh lại hát
Ai nghe...?!
Đôi khi mình muốn gọi bạn. Một cái tên để được đáp lại. Nhưng mình đã hiểu ra rằng bạn không còn ở đó nữa. Hoặc giả, mình cũng không còn ở đó nữa.
Con người ta làm cách nào để tồn tại giữa cuộc đời này? Mình không biết.
Hàng ngày mình bận rộn, mình làm việc. Cảm thấy vui và ngay sau đó là tràn trề đau khổ.
Ở ngoài kia, người ta cũng làm việc, cũng bất chợt mắc mưa, cũng mất mát, có người cũng viết. Họ ăn ngon, thư giãn, căng thẳng, bao dung và oán giận. Ở ngoài kia dường như mọi người đều từng trải, đều trưởng thành không theo cách này thì cũng cách khác.
Còn mình ở đây cứ luôn bé mọn.
Mình đã gặp gỡ nhiều người mới và không muốn đến gần họ. Hoặc giả, họ cũng vậy. Bọn mình luôn lạnh lùng nhìn nhau và nói những câu ngắn ngủi khi thực sự cần thiết.
Ý thức bên trong mình là ý thức của sợ hãi. Mình không còn có thể chia sẻ với bất kì ai. Mình cũng chẳng còn ham thích tìm hiểu bất cứ ai. Chuyện đó nếu kéo dài đủ lâu để mình hiểu về nó một cách thấu đáo thì thật đáng sợ.
Hằng ngày họ ở quanh mình. Họ cười đùa. Họ chụp ảnh. Họ viết lách. Họ khuyên nhủ.
Mình ở giữa những xôn xao ấy và tự hỏi mình cần ai. Mình đi giữa những người ngửa mặt lên bầu trời cao đẹp đẽ kia mà chỉ biết cúi đầu. Mình sợ rằng chân Phương sẽ mỏi mệt nên cần dõi theo luôn luôn.
Mình đã chờ đợi quá lâu cho một cú rơi xuống.
Cuộc đời này sao quá dài vậy. Mà mình cứ thường rơi nước mắt thì phải làm sao
Gome tháng sáu
Con người ta làm cách nào để tồn tại giữa cuộc đời này? Mình không biết.
Hàng ngày mình bận rộn, mình làm việc. Cảm thấy vui và ngay sau đó là tràn trề đau khổ.
Ở ngoài kia, người ta cũng làm việc, cũng bất chợt mắc mưa, cũng mất mát, có người cũng viết. Họ ăn ngon, thư giãn, căng thẳng, bao dung và oán giận. Ở ngoài kia dường như mọi người đều từng trải, đều trưởng thành không theo cách này thì cũng cách khác.
Còn mình ở đây cứ luôn bé mọn.
Mình đã gặp gỡ nhiều người mới và không muốn đến gần họ. Hoặc giả, họ cũng vậy. Bọn mình luôn lạnh lùng nhìn nhau và nói những câu ngắn ngủi khi thực sự cần thiết.
Ý thức bên trong mình là ý thức của sợ hãi. Mình không còn có thể chia sẻ với bất kì ai. Mình cũng chẳng còn ham thích tìm hiểu bất cứ ai. Chuyện đó nếu kéo dài đủ lâu để mình hiểu về nó một cách thấu đáo thì thật đáng sợ.
Hằng ngày họ ở quanh mình. Họ cười đùa. Họ chụp ảnh. Họ viết lách. Họ khuyên nhủ.
Mình ở giữa những xôn xao ấy và tự hỏi mình cần ai. Mình đi giữa những người ngửa mặt lên bầu trời cao đẹp đẽ kia mà chỉ biết cúi đầu. Mình sợ rằng chân Phương sẽ mỏi mệt nên cần dõi theo luôn luôn.
Mình đã chờ đợi quá lâu cho một cú rơi xuống.
Cuộc đời này sao quá dài vậy. Mà mình cứ thường rơi nước mắt thì phải làm sao
Gome tháng sáu
Monday, June 10, 2013
Xa nhé cái tháng năm với những cơn mưa đầu mùa, với bao bộn bề và cả chút đắng lòng cho niềm nhớ. Tôi lại về với tháng Sáu. Ờ mà nó lại có cả một trang dài kỉ niệm, dài cho những điều suy tư. Nơi đó có bạn, có tôi, có yêu thương, có giận ghét,…là thân quen, là xa lạ….bản thân tôi lại nằm dài trên nỗi nhớ rồi, nhớ và buồn đến quặn lòng. Tôi cũng như ai thôi, cũng mệt mỏi, cũng chênh vênh, cũng vỡ òa khi thấy mình như ngạt thở, khi chật vật nuối tiếc với bao yêu thương vụng về tôi chưa kịp nói, bạn chưa kịp biết và hai ta chưa kịp đưa cho nhau một lí do, cũng thấy mình cần lắm bàn tay vì đã bỏ lỡ bàn tay,…..và tôi cũng đã khác, khác thật nhiều..!
Thử hỏi có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau!
Cfs 355
Thử hỏi có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau!
Cfs 355
Ta vẫn còn yêu người. Ta biết mình rất xấu tính vì đáng lẽ phải vui mừng khi người hạnh phúc. Nhưng xin người cho ta một lần được ích kỷ, xin người hiểu cho sự khờ dại này. Ta không biết bao nhiêu thời gian và bao nhiêu khoảng cách mới đủ cho ta có thể quên đi một người. Ta cũng không biết mình có thể làm được điều đó hay không. Ta chỉ biết mình phải làm một điều mà bấy lâu này ta đều có thể làm tốt nhất là giữ đúng lời hứa của bản thân mình, không để người buồn. Bên cạnh người giờ đây đã có một người khác, ta sẽ không thể vui và chính ngươi cũng không thể vui một cách trọn vẹn khi mà ta vẫn còn ở đây, khi mà ta vẫn còn đang sống trong tình yêu đơn phương này với người. Vậy hãy để ta ra đi người nhé.
Cfs 350
Cfs 350
Tự nhiên nhớ lại lời chị Thảo Minh Châu từng nói với mình: "Sài Gòn sau mưa luôn có một mùi hương quen... Khi ngửi thấy mùi không còn sự tôn trọng thì sẽ nhẹ nhàng đặt một dấu gạch ngang trong đời, dẫu đã từng Thân - Gần như thế nào..."
Ngẫm lại cũng đúng. Luôn là như thế, phải không? Sau một cơn mưa, sau một lời hứa, hoặc sau một câu hỏi han vỏn vẹn đôi ba từ, con người ta tự khắc nhận ra, sau tất cả những gì đã cùng nhau trải qua có thật sự là chân tình? Người bỗng chốc là dưng, bạn bè chuyển thân sang thù, anh em chuyển thương sang giận, chị em chuyển gần sang xa...
Rồi cũng đến lúc bạn ngồi thất thần sau song cửa chiều mưa, thấy mây gom nắng chuyển ngày sang đêm và nhận ra sau cơn mưa này, trời chẳng sáng ra là mấy. Sau một mối quan hệ dù xã giao hời hợt, dù gắn bó thiết tha, cuối cùng mới nhận ra "Chân ái bất khả cầu"!
Thế đấy, sau cơn mưa, bạn hiểu được nhiều điều, nhưng trên cả, bạn hiểu ra có những người-quen-thành-lạ bước qua đời mình như mưa trôi qua kẽ tay, cố hứng giữ lại thì cũng sẽ hong khô và ráo hoảnh theo gió trời. Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!
A.K.
Ngẫm lại cũng đúng. Luôn là như thế, phải không? Sau một cơn mưa, sau một lời hứa, hoặc sau một câu hỏi han vỏn vẹn đôi ba từ, con người ta tự khắc nhận ra, sau tất cả những gì đã cùng nhau trải qua có thật sự là chân tình? Người bỗng chốc là dưng, bạn bè chuyển thân sang thù, anh em chuyển thương sang giận, chị em chuyển gần sang xa...
Rồi cũng đến lúc bạn ngồi thất thần sau song cửa chiều mưa, thấy mây gom nắng chuyển ngày sang đêm và nhận ra sau cơn mưa này, trời chẳng sáng ra là mấy. Sau một mối quan hệ dù xã giao hời hợt, dù gắn bó thiết tha, cuối cùng mới nhận ra "Chân ái bất khả cầu"!
Thế đấy, sau cơn mưa, bạn hiểu được nhiều điều, nhưng trên cả, bạn hiểu ra có những người-quen-thành-lạ bước qua đời mình như mưa trôi qua kẽ tay, cố hứng giữ lại thì cũng sẽ hong khô và ráo hoảnh theo gió trời. Bởi có những thứ sinh ra chỉ để bốc hơi và tan mất, sau một lần chạm được đến nhau!
A.K.
Friday, June 7, 2013
Chấp nhận, đâu có nghĩa là chấp hết mọi cơn buồn. Nhìn thẳng vào sự thật vậy thôi chứ trong mắt chỉ muốn khép chặt để đừng thấy thêm gì nữa cả.
Hèn chi mà mỗi lần đối diện với việc đã rồi, bản thân chỉ muốn che kín mắt rồi gối mặt vào ngủ, bởi đâu đó vẫn nuôi hy vọng lúc tỉnh dậy, tất cả chỉ là mơ và mọi chuyện vẫn đâu vào đó.
"Sẽ ổn thôi mà...", có lẽ là lời an ủi không-ổn-nhất lúc này!
A.K.
Hèn chi mà mỗi lần đối diện với việc đã rồi, bản thân chỉ muốn che kín mắt rồi gối mặt vào ngủ, bởi đâu đó vẫn nuôi hy vọng lúc tỉnh dậy, tất cả chỉ là mơ và mọi chuyện vẫn đâu vào đó.
"Sẽ ổn thôi mà...", có lẽ là lời an ủi không-ổn-nhất lúc này!
A.K.
Tuesday, June 4, 2013
Không cần phải cố quên đi một người
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng….
Có những mối quan hệ không thể gọi tên
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau …
Dù đã từng gian dối để bầm đau
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…..
Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…
Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại
Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi
Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau !
- Phương Thúy -
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng….
Có những mối quan hệ không thể gọi tên
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau …
Dù đã từng gian dối để bầm đau
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…..
Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…
Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại
Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi
Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau !
- Phương Thúy -
Còn trách móc, giận hờn là còn quan tâm.
Còn nói dối, che giấu là còn coi trọng.
Còn né tránh, xa cách là còn giữ trong lòng.
Rồi có một ngày, ngay cả lời trách móc cũng không buồn lên tiếng.
Rồi có một ngày, thà nói lời thật lòng khó nghe còn hơn là hao tâm tổn trí để nói dối.
Rồi có một ngày, gặp hay không gặp, gần gũi hay xa cách cũng chẳng còn bận tâm.
Đó sẽ là ngày một người trở thành “lịch sử” của một người. Và lịch sử thì chẳng thể thay đổi và cũng khó lòng lặp lại.
Còn nói dối, che giấu là còn coi trọng.
Còn né tránh, xa cách là còn giữ trong lòng.
Rồi có một ngày, ngay cả lời trách móc cũng không buồn lên tiếng.
Rồi có một ngày, thà nói lời thật lòng khó nghe còn hơn là hao tâm tổn trí để nói dối.
Rồi có một ngày, gặp hay không gặp, gần gũi hay xa cách cũng chẳng còn bận tâm.
Đó sẽ là ngày một người trở thành “lịch sử” của một người. Và lịch sử thì chẳng thể thay đổi và cũng khó lòng lặp lại.
Thôi Anh ạ, tất cả đã qua rồi
Chuyện yêu xưa giờ cũng thành chuyện cũ
Mùa hạ đã qua và thu cũng sang một nửa
Có còn gì ở lại nữa đâu Anh!
Tháng ngày vẫn mải miết trôi nhanh
Anh đã kịp nắm một bàn tay khác
Em cũng đi qua những một mình xơ xác
Tưởng mùa đông về ngay giữa tháng Ba
Đắm say ngày xưa giờ đã trôi rất xa
Chẳng ai còn muốn giữ
Quá khứ
Đã ngủ yên rồi
Và dây đàn cũng đứt
Ai mang bách nhật thả trôi sông
Tất cả hết thật rồi, Anh biết không?
HN, 06/05/2013. Cho một ngày Anh nói muốn gặp em. Và em cứ thấy mình Thương đến tội người xa lạ ấy.
Chuyện yêu xưa giờ cũng thành chuyện cũ
Mùa hạ đã qua và thu cũng sang một nửa
Có còn gì ở lại nữa đâu Anh!
Tháng ngày vẫn mải miết trôi nhanh
Anh đã kịp nắm một bàn tay khác
Em cũng đi qua những một mình xơ xác
Tưởng mùa đông về ngay giữa tháng Ba
Đắm say ngày xưa giờ đã trôi rất xa
Chẳng ai còn muốn giữ
Quá khứ
Đã ngủ yên rồi
Và dây đàn cũng đứt
Ai mang bách nhật thả trôi sông
Tất cả hết thật rồi, Anh biết không?
HN, 06/05/2013. Cho một ngày Anh nói muốn gặp em. Và em cứ thấy mình Thương đến tội người xa lạ ấy.
Một ngày
Một ngày khoác túi lên vai
Thấy cần đi
Thấy nhớ ai
đắng lòng
Nỗi niềm
treo giữa thinh không
Mùa thu đứng ở bên sông
thật hiền
Tôi
như là một người điên
Phải đi cho tới
những miền rất xa
Cô đơn
Ngay giữa ngôi nhà
Cô đơn
Ngay giữa ngàn hoa chúc mừng
Cần đi
Tìm một người dưng
Giữa mùa thu
Mắt nửa chừng
Mắt ơi
Cần đi
Để nói một lời
Đừng nuôi cô độc
Một đời
Trong nhau.
(Bình Nguyên Trang)
Thấy cần đi
Thấy nhớ ai
đắng lòng
Nỗi niềm
treo giữa thinh không
Mùa thu đứng ở bên sông
thật hiền
Tôi
như là một người điên
Phải đi cho tới
những miền rất xa
Cô đơn
Ngay giữa ngôi nhà
Cô đơn
Ngay giữa ngàn hoa chúc mừng
Cần đi
Tìm một người dưng
Giữa mùa thu
Mắt nửa chừng
Mắt ơi
Cần đi
Để nói một lời
Đừng nuôi cô độc
Một đời
Trong nhau.
(Bình Nguyên Trang)
Sunday, May 26, 2013
Cậu biết không, tớ vẫn tin sẽ có ngày hai đứa tình cờ chạm mặt, và đáp lại câu hỏi muôn đời khách sáo của tớ rằng: "Đã có gì khác xưa chưa?", cậu sẽ chỉ lắc đầu bảo: "Chỉ có cậu là khác đi thôi..."? Đó là khi tớ hiểu rằng mình đã thanh thản bước qua những ám ảnh về nhau và thật sự được giải thoát. Bởi sau ngần ấy chuyện, tớ cần phải khác đi, để đừng chai lì nắm lấy bóng in trên tường cũ - hoài phí đời vốn dĩ đã ít vui!
Chúng ta rồi sẽ già, nhân sinh chẳng có gì là vĩnh cữu - đến cả nước mắt có rơi rồi cũng đọng khô thành muối mặn đổ vào biển lớn, tan sạch! Này cậu, này tớ, "Cả một trời yêu, bao giờ trở lại?" chắc chỉ có trong nhạc trong thơ.
Chợt nhớ chuyện của ai đó: "Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ. Rượu đã nhạt, còn rót vào chén vỡ, làm sao mà ta say...?"
A.K.
Chúng ta rồi sẽ già, nhân sinh chẳng có gì là vĩnh cữu - đến cả nước mắt có rơi rồi cũng đọng khô thành muối mặn đổ vào biển lớn, tan sạch! Này cậu, này tớ, "Cả một trời yêu, bao giờ trở lại?" chắc chỉ có trong nhạc trong thơ.
Chợt nhớ chuyện của ai đó: "Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ. Rượu đã nhạt, còn rót vào chén vỡ, làm sao mà ta say...?"
A.K.
Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài
Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
- Bình Nguyên Trang -
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát
Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga
Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em con đò sẽ bớt cô đơn
Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này
Sao em còn ngồi mãi đây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà
Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài
Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.
- Bình Nguyên Trang -
Tháng năm về rồi, anh có nghe
Muguet trở mình reo rất khẽ
Âm vang mùa nao nức một thời trẻ
Thả trôi đi theo ngọn gió lành thơm
Muguet hiền hát một khúc nhẹ mơn
Nở ra mềm cả khung trời trong vắt
Như khi anh nhìn thật sâu vào đáy mắt
Ở trong em là gương mặt của anh
Anh sẽ thấy cuộc đời như một bức họa xanh
Trên ngực áo anh thơm một nhành muguet
Êm mềm như chiều nào hai đứa hẹn
Xõa lòng mình lặng ngắm hoàng hôn buông.
Nhược Lạc
Muguet trở mình reo rất khẽ
Âm vang mùa nao nức một thời trẻ
Thả trôi đi theo ngọn gió lành thơm
Muguet hiền hát một khúc nhẹ mơn
Nở ra mềm cả khung trời trong vắt
Như khi anh nhìn thật sâu vào đáy mắt
Ở trong em là gương mặt của anh
Anh sẽ thấy cuộc đời như một bức họa xanh
Trên ngực áo anh thơm một nhành muguet
Êm mềm như chiều nào hai đứa hẹn
Xõa lòng mình lặng ngắm hoàng hôn buông.
Nhược Lạc
Saturday, May 25, 2013
Friday, May 24, 2013
Em đã lấy hết của anh những tháng ngày hạnh phúc
Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa
Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ
Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi…
Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết
Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời
Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc
Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi…
Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió
Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi
Biển nơi nào – biển trùng vây anh vậy?
Cứ xô vào bờ tên một người thôi!
.
Đỗ Trung Quân
Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa
Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ
Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi…
Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết
Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời
Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc
Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi…
Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió
Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi
Biển nơi nào – biển trùng vây anh vậy?
Cứ xô vào bờ tên một người thôi!
.
Đỗ Trung Quân
Có còn gì để nói với nhau không,
Khi cuộc sống là những vòng luẩn quẩn...
Đôi lúc chợt giật mình và ngơ ngẩn
Thấy bây giờ khác hẳn với ngày xưa.
Có nhớ gì trong những buổi chiều mưa
Như cần một đôi bàn tay chẳng hạn
Hay lời chúc tặng nhau vào buổi sáng
Để đêm dài bớt trằn trọc, ưu tư.
Có cần gì trong những lúc mệt nhừ
Một giọng nói quen từ nơi xa nào đó
Cũng tan hết nhọc nhằn đang có
Và nụ cười khi đó tỏa sáng hơn.
Có còn gì để trách hay dỗi hờn
Khi phải cười và cảm ơn cuộc sống
Đã ban cho những buổi chiều gió lộng
Để con tim từ ấy biết cuồng phong.
Có còn gì để tiếc nuối...
Còn không ?!.
[ Lãnh Ngọc Bích ]
Khi cuộc sống là những vòng luẩn quẩn...
Đôi lúc chợt giật mình và ngơ ngẩn
Thấy bây giờ khác hẳn với ngày xưa.
Có nhớ gì trong những buổi chiều mưa
Như cần một đôi bàn tay chẳng hạn
Hay lời chúc tặng nhau vào buổi sáng
Để đêm dài bớt trằn trọc, ưu tư.
Có cần gì trong những lúc mệt nhừ
Một giọng nói quen từ nơi xa nào đó
Cũng tan hết nhọc nhằn đang có
Và nụ cười khi đó tỏa sáng hơn.
Có còn gì để trách hay dỗi hờn
Khi phải cười và cảm ơn cuộc sống
Đã ban cho những buổi chiều gió lộng
Để con tim từ ấy biết cuồng phong.
Có còn gì để tiếc nuối...
Còn không ?!.
[ Lãnh Ngọc Bích ]
Thoảng hoặc, tôi thấy mình rơi trong những nỗi đau dịu dàng. Những nỗi buồn không tên, ngơ ngác.
Trong tôi, những khoảnh khắc mùa đã xếp hàng theo ngày tháng, có khi một bước đến sớm cũng gợi chút ngỡ ngàng, và mỗi ngày trễ muộn cũng làm ra trông đợi.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy mình ngồi đếm đốt bàn tay, rồi vẩn vơ gieo thêm những ngóng chờ, bao giờ thì mùa sang, bao giờ thì lá rơi vàng ? …
Trong tôi, những khoảnh khắc mùa đã xếp hàng theo ngày tháng, có khi một bước đến sớm cũng gợi chút ngỡ ngàng, và mỗi ngày trễ muộn cũng làm ra trông đợi.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy mình ngồi đếm đốt bàn tay, rồi vẩn vơ gieo thêm những ngóng chờ, bao giờ thì mùa sang, bao giờ thì lá rơi vàng ? …
Ai đó đã từng đên và đi qua cuộc đời bạn giống như cách bạn đi qua cuộc đời của một ai đó, có khi là trao nhau một ánh mắt hay nụ cười, dài hơn là một con đường.
Cái đến và đi, đôi khi thật ngỡ ngàng. Để ai đó đi qua cuộc đời bạn, một bàn chân, một kỉ niệm hay một vết thương thì nó sẽ vẫn còn ở đó, dù thời gian có dài bao nhiêu, trong mơ hay thực tại….
Cái đến và đi, đôi khi thật ngỡ ngàng. Để ai đó đi qua cuộc đời bạn, một bàn chân, một kỉ niệm hay một vết thương thì nó sẽ vẫn còn ở đó, dù thời gian có dài bao nhiêu, trong mơ hay thực tại….
Quả thực trong cuộc sống này, có những thứ đôi khi tựa như là nước vậy, ta cứ muốn giữ lấy trong tay thì nó lại càng truồi ra, âm thầm qua những kẽ tay ta, chảy xuống, tan biến rất nhanh vào lòng đất mẹ. Và mất đi...
Ai cũng đều đã, đang, và sẽ từng mất đi nhiều thứ...Có những thứ ta sẽ không hề mảy may phải suy nghĩ nhiều, mất đi đôi khi sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Nhưng có những thứ thì muốn níu kéo cứ mãi nuối tiếc đến vô bờ, buồn vô hạn... Tự nhủ mình phải bíêt cách chấp nhận, và ngày mai sẽ bắt đầu với những điều khác, không còn như xưa, trong một vết thương đau nhói.
Ai cũng đều đã, đang, và sẽ từng mất đi nhiều thứ...Có những thứ ta sẽ không hề mảy may phải suy nghĩ nhiều, mất đi đôi khi sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Nhưng có những thứ thì muốn níu kéo cứ mãi nuối tiếc đến vô bờ, buồn vô hạn... Tự nhủ mình phải bíêt cách chấp nhận, và ngày mai sẽ bắt đầu với những điều khác, không còn như xưa, trong một vết thương đau nhói.
Cậu biết không, tớ vẫn tin sẽ có ngày hai đứa tình cờ chạm mặt, và đáp lại câu hỏi muôn đời khách sáo của tớ rằng: "Đã có gì khác xưa chưa?", cậu sẽ chỉ lắc đầu bảo: "Chỉ có cậu là khác đi thôi..."? Đó là khi tớ hiểu rằng mình đã thanh thản bước qua những ám ảnh về nhau và thật sự được giải thoát. Bởi sau ngần ấy chuyện, tớ cần phải khác đi, để đừng chai lì nắm lấy bóng in trên tường cũ - hoài phí đời vốn dĩ đã ít vui!
Chúng ta rồi sẽ già, nhân sinh chẳng có gì là vĩnh cữu - đến cả nước mắt có rơi rồi cũng đọng khô thành muối mặn đổ vào biển lớn, tan sạch! Này cậu, này tớ, "Cả một trời yêu, bao giờ trở lại?" chắc chỉ có trong nhạc trong thơ.
Chợt nhớ chuyện của ai đó: "Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ. Rượu đã nhạt, còn rót vào chén vỡ, làm sao mà ta say...?"
A.K.
Chúng ta rồi sẽ già, nhân sinh chẳng có gì là vĩnh cữu - đến cả nước mắt có rơi rồi cũng đọng khô thành muối mặn đổ vào biển lớn, tan sạch! Này cậu, này tớ, "Cả một trời yêu, bao giờ trở lại?" chắc chỉ có trong nhạc trong thơ.
Chợt nhớ chuyện của ai đó: "Người đến tìm ta để nói lại những lời đã cũ. Rượu đã nhạt, còn rót vào chén vỡ, làm sao mà ta say...?"
A.K.
Monday, May 20, 2013
Đêm khuya ngủ một mình, điều sợ hãi nhất là mất ngủ.
Bởi vì mất ngủ sẽ gợi nhớ rất nhiều chuyện cũ. Ký ức lắng đọng giống như con cá chết, đến lúc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt bùn lầy. Mùi vị thối rữa sẽ lan tỏa. Khiến tôi ngộp thở. Có lúc bên ngoài cửa sổ có tiếng gió vọng lại. Tôi nghe thấy da thịt của mình phát ra âm thanh cô độc. Cơn lạnh rét cắt da thịt. Thì ra trước giờ chưa từng biến mất
An Ni
Bởi vì mất ngủ sẽ gợi nhớ rất nhiều chuyện cũ. Ký ức lắng đọng giống như con cá chết, đến lúc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt bùn lầy. Mùi vị thối rữa sẽ lan tỏa. Khiến tôi ngộp thở. Có lúc bên ngoài cửa sổ có tiếng gió vọng lại. Tôi nghe thấy da thịt của mình phát ra âm thanh cô độc. Cơn lạnh rét cắt da thịt. Thì ra trước giờ chưa từng biến mất
An Ni
Friday, May 17, 2013
Em đã lấy hết của anh những tháng ngày hạnh phúc
Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa
Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ
Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi…
Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết
Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời
Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc
Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi…
Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió
Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi
Biển nơi nào – biển trùng vây anh vậy?
Cứ xô vào bờ tên một người thôi!
.
Đỗ Trung Quân
Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa
Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ
Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi…
Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết
Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời
Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc
Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi…
Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió
Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi
Biển nơi nào – biển trùng vây anh vậy?
Cứ xô vào bờ tên một người thôi!
.
Đỗ Trung Quân
Hãy khóc đi em đừng giấu trái tim mình
Đau đớn lắm phải không? Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
Hay cũng buồn dấu tiếc nuối xa xôi
Hãy khóc đi em để còn tìm được chút bình yên
Dẫu nhỏ nhoi – là tất cả anh và yêu thương ấy
Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
Thành kỷ niệm rồi. Xa cách nhiều vẫn có một niềm tin
Hãy khóc đi em , làm sao được lãng quên
(Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy)
Cơn bão đi qua cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi – thành bài hát cho anh
Hãy khóc đi em. Đừng ném mình trong bóng đêm
Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
Em dám yêu bằng từng hơi thở
Hơi thở cho anh và hơi thở cho em
Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người vẫn chống chếnh một bên
Hãy khóc đi em. Không tiếc vì những gì đã trao cho anh
(Chỉ đơn giản bởi vì em muốn khóc)
Anh đi qua em lặng im và chân thật
Chiều cũng buồn khi nắng dần qua.
Đau đớn lắm phải không? Chiều vừa đi qua ngõ
Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ
Hay cũng buồn dấu tiếc nuối xa xôi
Hãy khóc đi em để còn tìm được chút bình yên
Dẫu nhỏ nhoi – là tất cả anh và yêu thương ấy
Giếng có sâu đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy
Thành kỷ niệm rồi. Xa cách nhiều vẫn có một niềm tin
Hãy khóc đi em , làm sao được lãng quên
(Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy)
Cơn bão đi qua cứ dày vò nhau mãi
Nước mắt rơi – thành bài hát cho anh
Hãy khóc đi em. Đừng ném mình trong bóng đêm
Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ
Em dám yêu bằng từng hơi thở
Hơi thở cho anh và hơi thở cho em
Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên
Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá
Phố vẫn thế ngác ngơ và xa lạ
Dẫu thêm một người vẫn chống chếnh một bên
Hãy khóc đi em. Không tiếc vì những gì đã trao cho anh
(Chỉ đơn giản bởi vì em muốn khóc)
Anh đi qua em lặng im và chân thật
Chiều cũng buồn khi nắng dần qua.
Thursday, May 9, 2013
Không cần danh phận, chỉ cần bổn phận...
Ràng buộc nhau bằng hai tiếng "người yêu" hay "vợ chồng" gì chăng nữa cũng không bằng một cái nắm tay thật chặt lúc người kia đang say hoặc đang sai. Người say thì dễ loạng choạng lạc đường, người sai thì cần tha thứ và cần ai cầm tay chỉ lại cho đúng.
Bởi mới nói, danh phận nhiều khi chỉ để làm kiểng trưng bày cho đẹp mắt thiên hạ, chứ chẳng thể hạnh phúc bằng những mối quan hệ không cần khoe ra nhưng vẫn đủ đầy bổn phận yêu thương dành cho nhau.
Tôi không cổ suý những cuộc tình tay ba khi mà kẻ đến sau được yêu hơn người đến trước. Tôi cũng không giễu cợt những mối tình khắng khít gọi nhau bằng thứ danh phận rõ ràng nhưng thực chất tình cảm đã cạn cợt. Tôi không bi quan, cũng không lên án gì cả, mà đơn giản, tôi nghĩ rằng đừng đòi hỏi vị trí danh phận bằng những tiếng gọi nhau âu yếm như câu cửa miệng, trước khi thấu được hết sự thiêng liêng nặng nề của 2 từ bổn phận :)
A.K.
Ràng buộc nhau bằng hai tiếng "người yêu" hay "vợ chồng" gì chăng nữa cũng không bằng một cái nắm tay thật chặt lúc người kia đang say hoặc đang sai. Người say thì dễ loạng choạng lạc đường, người sai thì cần tha thứ và cần ai cầm tay chỉ lại cho đúng.
Bởi mới nói, danh phận nhiều khi chỉ để làm kiểng trưng bày cho đẹp mắt thiên hạ, chứ chẳng thể hạnh phúc bằng những mối quan hệ không cần khoe ra nhưng vẫn đủ đầy bổn phận yêu thương dành cho nhau.
Tôi không cổ suý những cuộc tình tay ba khi mà kẻ đến sau được yêu hơn người đến trước. Tôi cũng không giễu cợt những mối tình khắng khít gọi nhau bằng thứ danh phận rõ ràng nhưng thực chất tình cảm đã cạn cợt. Tôi không bi quan, cũng không lên án gì cả, mà đơn giản, tôi nghĩ rằng đừng đòi hỏi vị trí danh phận bằng những tiếng gọi nhau âu yếm như câu cửa miệng, trước khi thấu được hết sự thiêng liêng nặng nề của 2 từ bổn phận :)
A.K.
Em yêu, anh quá bận để yêu em:
Hôm nay họp hành, ngày mai tổng kết
Đời cuốn anh đi trong vòng quay mải miết
Em yêu, anh quá bận để yêu em!
Anh trả em những cỏ biếc, nắng êm
Trả những nụ hôn nồng nàn hình như từng có
Tất cả như bóng mây râm thoáng qua trời giông gió
Giờ bình yên rồi. Anh bận lắm, em biết không?
Hãy dẹp lại một bên những khao khát trong lòng
Hãy nén lại tình em thôi đừng bừng lên nữa
Tim đầy ắp lo toan, đâu chỉ là nơi giữ lửa
Như cuộc đời đâu chỉ có tình yêu!
Đừng buồn, đừng làm anh mệt mỏi nữa em yêu
Bằng những câu hỏi thăm triền miên em vẫn nhắc
Ừ, anh hiểu… em quan tâm đến anh nhiều nhất
Nhưng xin hãy để anh tập trung suy nghĩ được không em?
Anh vội vã chạy theo đời, em lại chạy theo anh
Khoảng cách cứ dài ra vì em đuối sức
Cái khoảng cách mà em gắng lấp
Bằng những đợi chờ, chịu đựng, yêu thương
Bằng lời chúc bình yên mỗi sớm lên đường
Bằng nhớ nhung cả một ngày không dám nói
Bằng bài ca em hát thầm khi giặt chăn là gối
Bằng cuộc đời em ngơ ngác, rối bời
Yêu dấu của em ơi, đừng nói nữa, em biết rồi:
Suốt một đời này anh quá bận để yêu em!
Nguyễn Thụy Anh
Hôm nay họp hành, ngày mai tổng kết
Đời cuốn anh đi trong vòng quay mải miết
Em yêu, anh quá bận để yêu em!
Anh trả em những cỏ biếc, nắng êm
Trả những nụ hôn nồng nàn hình như từng có
Tất cả như bóng mây râm thoáng qua trời giông gió
Giờ bình yên rồi. Anh bận lắm, em biết không?
Hãy dẹp lại một bên những khao khát trong lòng
Hãy nén lại tình em thôi đừng bừng lên nữa
Tim đầy ắp lo toan, đâu chỉ là nơi giữ lửa
Như cuộc đời đâu chỉ có tình yêu!
Đừng buồn, đừng làm anh mệt mỏi nữa em yêu
Bằng những câu hỏi thăm triền miên em vẫn nhắc
Ừ, anh hiểu… em quan tâm đến anh nhiều nhất
Nhưng xin hãy để anh tập trung suy nghĩ được không em?
Anh vội vã chạy theo đời, em lại chạy theo anh
Khoảng cách cứ dài ra vì em đuối sức
Cái khoảng cách mà em gắng lấp
Bằng những đợi chờ, chịu đựng, yêu thương
Bằng lời chúc bình yên mỗi sớm lên đường
Bằng nhớ nhung cả một ngày không dám nói
Bằng bài ca em hát thầm khi giặt chăn là gối
Bằng cuộc đời em ngơ ngác, rối bời
Yêu dấu của em ơi, đừng nói nữa, em biết rồi:
Suốt một đời này anh quá bận để yêu em!
Nguyễn Thụy Anh
Tuesday, April 30, 2013
Nếu ngày đấy gió không mang anh đi
Có lẽ giờ này, anh đã ở cạnh em, mãi mãi…
Những cái nắm tay, những yêu thương vụng dại.
Em sẽ gói kĩ, chỉ riêng mình còn biết đến mà thôi...
Có những quãng đời, kí ức đặt thành tên
Có những con đường, đưa mình thành thương nhớ
Có những yêu thương gần như hơi thở
Vậy mà giờ này, hạnh phúc ở nơi đâu?
Em sẽ nhớ những gì không đáng để quên.
Và học quên những điều không cần phải nhớ.
Khi cuộc tình chúng mình còn dang dở
Khi em vô tình để lạc mất tay anh…
Dẫu biết trước yêu thương thật quá mong manh…
Chỉ biết trách mình, sao “lỡ” yêu nhiều đến thế
Đặt bàn tay lên tim và tự biết mình không thể
Yêu một người, không dễ quên được đâu…
Em đã biết thế nào là nhớ, là thương, là khóc, là sầu
Là đợi, là chờ, là mong, là ngóng…
Biết thất vọng để rồi lại hi vọng
Biết đặt cược niềm tin rồi lại đánh mất niềm tin
Em còn biết cảm giác khi ai đó bị tổn thương
Hiểu thấu nỗi đau khi có người bị từ bỏ
Biết những lặng im giữa câu yêu còn bỏ ngỏ
Biết cả dại khờ khi đợi chờ mãi một người
... Chẳng còn yêu.
ST
Có lẽ giờ này, anh đã ở cạnh em, mãi mãi…
Những cái nắm tay, những yêu thương vụng dại.
Em sẽ gói kĩ, chỉ riêng mình còn biết đến mà thôi...
Có những quãng đời, kí ức đặt thành tên
Có những con đường, đưa mình thành thương nhớ
Có những yêu thương gần như hơi thở
Vậy mà giờ này, hạnh phúc ở nơi đâu?
Em sẽ nhớ những gì không đáng để quên.
Và học quên những điều không cần phải nhớ.
Khi cuộc tình chúng mình còn dang dở
Khi em vô tình để lạc mất tay anh…
Dẫu biết trước yêu thương thật quá mong manh…
Chỉ biết trách mình, sao “lỡ” yêu nhiều đến thế
Đặt bàn tay lên tim và tự biết mình không thể
Yêu một người, không dễ quên được đâu…
Em đã biết thế nào là nhớ, là thương, là khóc, là sầu
Là đợi, là chờ, là mong, là ngóng…
Biết thất vọng để rồi lại hi vọng
Biết đặt cược niềm tin rồi lại đánh mất niềm tin
Em còn biết cảm giác khi ai đó bị tổn thương
Hiểu thấu nỗi đau khi có người bị từ bỏ
Biết những lặng im giữa câu yêu còn bỏ ngỏ
Biết cả dại khờ khi đợi chờ mãi một người
... Chẳng còn yêu.
ST
Sunday, April 28, 2013
Bây giờ tôi nhớ da diết con đường đêm mưa lên Tam Đảo, con đường mà khi trở về mới rùng mình biết được đêm ấy mình đã đi qua những gì. Con đường đen thẳm mưa quất rát mặt, chạy bám vào lòng đường cho khỏi bay xuống vực, và hoàn toàn cô độc, không một bóng xe nào chung quanh.
Tôi nhớ chuyến về từ dòng sông ngầm ở Puerto Princessa. Trời đã chiều, biển mưa, trời xám xịt và con tàu chúng tôi ngồi bập bềnh như một cảnh trong kinh thánh hay phim huyền sử. Một khung cảnh buổi chiều bi tráng, dù khi dùng từ này tôi thấy cũng hơi ngượng ngùng, nhưng khó có thể tìm từ chính xác hơn. Mưa đã bủa vây khắp chốn, và vẫn quất rát cho đến khi con tàu hai cánh cập đến cầu tàu. Tôi ngồi trên tàu bị mưa lạnh quất vào mặt, tự nhủ phải nghĩ gì để phù hợp với cái cảnh tượng bi hùng xung quanh, chứ không thể tủn mủn hèn hạ được. Và may quá, tôi đã không nghĩ đến một cái phòng tắm nước nóng. Tôi đã nghĩ về tuổi trẻ của mình trong suốt chuyến tàu chạng vạng đó.
Tôi nhớ những cảnh tượng chớp nhoáng trong những chuyến đi đã qua. Chúng hiện về dạng flash back, ghép nối với nhau như một chuỗi không hề ăn nhập từ một buổi chiều lấp lánh nắng uống đến say nằm trên cát, cho đến một đêm mùa đông cóng lạnh ngồi nghe chuông đêm trên phố Nhà Chung, hay dây leo trên gác trống ở Bắc Kinh... Rồi thì tất cả cũng là một đoạn phim đời nào đó xa xôi mà mình đã dự phần, nhưng không bao giờ quay về được nữa. Rồi mình cũng chỉ nhìn mình như nhìn một kẻ lạ đóng trong bộ phim mài mại những chi tiết quen mà thôi.
Rồi mình ngồi trong căn phòng của mình, đôi khi tự chiếu tự mua vé tự xem bộ phim ấy, như thằng bé trong Cinema Paradiso sau này trở về phòng chiếu ngày xưa xem lại một chuỗi hôn ngọt ngào say đắm. Có những thứ đã có thể giữ lại, dù là những đoạn phim bị cắt đi, che đi.
Nhưng có những điều và những người qua đi, làm sao trở về?
N.T.N.
Tôi nhớ chuyến về từ dòng sông ngầm ở Puerto Princessa. Trời đã chiều, biển mưa, trời xám xịt và con tàu chúng tôi ngồi bập bềnh như một cảnh trong kinh thánh hay phim huyền sử. Một khung cảnh buổi chiều bi tráng, dù khi dùng từ này tôi thấy cũng hơi ngượng ngùng, nhưng khó có thể tìm từ chính xác hơn. Mưa đã bủa vây khắp chốn, và vẫn quất rát cho đến khi con tàu hai cánh cập đến cầu tàu. Tôi ngồi trên tàu bị mưa lạnh quất vào mặt, tự nhủ phải nghĩ gì để phù hợp với cái cảnh tượng bi hùng xung quanh, chứ không thể tủn mủn hèn hạ được. Và may quá, tôi đã không nghĩ đến một cái phòng tắm nước nóng. Tôi đã nghĩ về tuổi trẻ của mình trong suốt chuyến tàu chạng vạng đó.
Tôi nhớ những cảnh tượng chớp nhoáng trong những chuyến đi đã qua. Chúng hiện về dạng flash back, ghép nối với nhau như một chuỗi không hề ăn nhập từ một buổi chiều lấp lánh nắng uống đến say nằm trên cát, cho đến một đêm mùa đông cóng lạnh ngồi nghe chuông đêm trên phố Nhà Chung, hay dây leo trên gác trống ở Bắc Kinh... Rồi thì tất cả cũng là một đoạn phim đời nào đó xa xôi mà mình đã dự phần, nhưng không bao giờ quay về được nữa. Rồi mình cũng chỉ nhìn mình như nhìn một kẻ lạ đóng trong bộ phim mài mại những chi tiết quen mà thôi.
Rồi mình ngồi trong căn phòng của mình, đôi khi tự chiếu tự mua vé tự xem bộ phim ấy, như thằng bé trong Cinema Paradiso sau này trở về phòng chiếu ngày xưa xem lại một chuỗi hôn ngọt ngào say đắm. Có những thứ đã có thể giữ lại, dù là những đoạn phim bị cắt đi, che đi.
Nhưng có những điều và những người qua đi, làm sao trở về?
N.T.N.
Ai cũng có một thời trẻ dại - vâng, vì trẻ nên dại!
Ấy vậy mà nếu được trở lại, vẫn sẽ chọn lựa nguyên vẹn những ngộ nhận ngày xưa. Y hệt như mình đã từng. Không phải vì cố chấp với nỗi buồn hay kiên chịu với sai lầm, mà bởi vì ai trong cuộc đời rồi cũng sẽ làm tổn thương ta, quan trọng là ta phải biết ai là người-xứng-đáng để mình cam tâm nhận về nỗi đau ấy.
Vì nếu không có thứ cảm xúc hao hao yêu thương đó, không có một người để mình lầm tưởng là-duy-nhất đó, thì làm sao chúng ta biết được mình đã có những ngày-từng-trẻ và trong lành như những cơn mưa đầu mùa năm ấy?
Ít ra sau này nhớ về khoảng thanh xuân, cũng có thể mỉm cười: Tôi đã sai, tôi đã từ bỏ, tôi đã can đảm bước qua, nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc - dẫu người bây giờ xa lạ hơn mây trời sau mưa rơi tan thành nước xuôi dòng ra biển cả...
Những ngày từng trẻ đó, tôi đó, người đó, dù sao, cũng cảm ơn một nỗi xao lòng...
A.K.
Ấy vậy mà nếu được trở lại, vẫn sẽ chọn lựa nguyên vẹn những ngộ nhận ngày xưa. Y hệt như mình đã từng. Không phải vì cố chấp với nỗi buồn hay kiên chịu với sai lầm, mà bởi vì ai trong cuộc đời rồi cũng sẽ làm tổn thương ta, quan trọng là ta phải biết ai là người-xứng-đáng để mình cam tâm nhận về nỗi đau ấy.
Vì nếu không có thứ cảm xúc hao hao yêu thương đó, không có một người để mình lầm tưởng là-duy-nhất đó, thì làm sao chúng ta biết được mình đã có những ngày-từng-trẻ và trong lành như những cơn mưa đầu mùa năm ấy?
Ít ra sau này nhớ về khoảng thanh xuân, cũng có thể mỉm cười: Tôi đã sai, tôi đã từ bỏ, tôi đã can đảm bước qua, nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc - dẫu người bây giờ xa lạ hơn mây trời sau mưa rơi tan thành nước xuôi dòng ra biển cả...
Những ngày từng trẻ đó, tôi đó, người đó, dù sao, cũng cảm ơn một nỗi xao lòng...
A.K.
Em trở về bên khung cửa mùa xuân
Dọn lại mái nhà chim én về làm tổ
Bức vẽ còn dang dở
Em sẽ tô lại màu đỏ thắm ngôi nhà
Nền trời xa là đám mây xốp trắng
Và khóm hoa vàng đợi cơn gió vừa qua…
Em đã đi xa thật là xa
Những chân trời chẳng có anh ở đó
Em bay qua những miền trời ngập gió
Thứ gió ngọt lành, và mát dịu, hơn anh
Hít thở tự do và mơ giấc mộng lành
Em đã thôi vẽ ước mơ về một miền cổ tích.
Em cũng thôi khoanh những ngày mình xa nhau kín dần cuốn lịch
Và chẳng để cửa chờ những tối bão giông
Ở ngoài kia đời toàn là gió bụi
Can cớ chi em thêm gió bão trong lòng
Dù em biết mình một thời huyễn hoặc
Bề bộn trong lòng những nhớ nhớ mong mong.
Hình như đã một lần, anh có nhớ không?
Em nói yêu anh nhiều như yêu tuổi trẻ
Em đã nghĩ rằng chẳng gì là không thể
Dẫu tháng ngày còn lắm chông gai
Chỉ cần mình nắm tay nhau thật chặt
Là đủ bước qua bao núi rộng sông dài.
Nhưng em cũng biết, chỉ mình em chẳng đủ
Yêu thương là chuyện của hai người
Em có thể yêu anh hơn những gì em nói
Nhưng anh thì đem lòng yêu giấc mộng xa xôi
Những giấc mộng không bóng em ở đó
Tuổi trẻ của mỗi người cũng chỉ một mà thôi.
Nên mùa xuân này, em lại thắm màu môi
Em tô lại màu bức tranh hạnh phúc
Dĩ nhiên là bằng những nét đời rất thực
Bằng bao dung, và cả những ngọt lành
Và bằng niềm tin từ những điều giản dị
Sẽ có một người yêu em hơn anh…
Trần Việt Anh
Dọn lại mái nhà chim én về làm tổ
Bức vẽ còn dang dở
Em sẽ tô lại màu đỏ thắm ngôi nhà
Nền trời xa là đám mây xốp trắng
Và khóm hoa vàng đợi cơn gió vừa qua…
Em đã đi xa thật là xa
Những chân trời chẳng có anh ở đó
Em bay qua những miền trời ngập gió
Thứ gió ngọt lành, và mát dịu, hơn anh
Hít thở tự do và mơ giấc mộng lành
Em đã thôi vẽ ước mơ về một miền cổ tích.
Em cũng thôi khoanh những ngày mình xa nhau kín dần cuốn lịch
Và chẳng để cửa chờ những tối bão giông
Ở ngoài kia đời toàn là gió bụi
Can cớ chi em thêm gió bão trong lòng
Dù em biết mình một thời huyễn hoặc
Bề bộn trong lòng những nhớ nhớ mong mong.
Hình như đã một lần, anh có nhớ không?
Em nói yêu anh nhiều như yêu tuổi trẻ
Em đã nghĩ rằng chẳng gì là không thể
Dẫu tháng ngày còn lắm chông gai
Chỉ cần mình nắm tay nhau thật chặt
Là đủ bước qua bao núi rộng sông dài.
Nhưng em cũng biết, chỉ mình em chẳng đủ
Yêu thương là chuyện của hai người
Em có thể yêu anh hơn những gì em nói
Nhưng anh thì đem lòng yêu giấc mộng xa xôi
Những giấc mộng không bóng em ở đó
Tuổi trẻ của mỗi người cũng chỉ một mà thôi.
Nên mùa xuân này, em lại thắm màu môi
Em tô lại màu bức tranh hạnh phúc
Dĩ nhiên là bằng những nét đời rất thực
Bằng bao dung, và cả những ngọt lành
Và bằng niềm tin từ những điều giản dị
Sẽ có một người yêu em hơn anh…
Trần Việt Anh
Một chiều buồn anh không sao giấu nổi
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá
Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn
Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh.
Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắng và mây cũng thế
Lá vàng rơi…rơi mãi mùa sau
Chầm chậm trôi rồi cũng hoàng hôn
Phố vô tình mê mê trút lá
Vàng úa rơi xuống đáy tâm hồn
Anh cứ đi và anh chờ đợi
Những hư vô tự huyễn hoặc mình
Không dám tin sau màn đêm loãng
Cuối chân trời hồng ánh bình minh.
Rồi một ngày anh không sao nhớ nổi
Chiều buồn xưa ở tận nơi đâu
Trời vẫn nắng và mây cũng thế
Lá vàng rơi…rơi mãi mùa sau
Monday, April 22, 2013
Còn trách móc, giận hờn là còn quan tâm.
Còn nói dối, che giấu là còn coi trọng.
Còn né tranh, xa cách là còn giữ trong lòng.
Rồi có một ngày, ngay cả lời trách móc cũng không buồn lên tiếng.
Rồi có một ngày, thà nói lời thật lòng khó nghe còn hơn là hao tâm tổn trí để nói dối.
Rồi có một ngày, gặp hay không gặp, gần gũi hay xa cách cũng chẳng còn bận tâm.
Đó sẽ là ngày một người trở thành “lịch sử” của một người. Và lịch sử thì chẳng thể thay đổi và cũng khó lòng lặp lại.
Còn nói dối, che giấu là còn coi trọng.
Còn né tranh, xa cách là còn giữ trong lòng.
Rồi có một ngày, ngay cả lời trách móc cũng không buồn lên tiếng.
Rồi có một ngày, thà nói lời thật lòng khó nghe còn hơn là hao tâm tổn trí để nói dối.
Rồi có một ngày, gặp hay không gặp, gần gũi hay xa cách cũng chẳng còn bận tâm.
Đó sẽ là ngày một người trở thành “lịch sử” của một người. Và lịch sử thì chẳng thể thay đổi và cũng khó lòng lặp lại.
Có một chút buồn nhẹ một vài người-thân-từng-thương. Nhưng suy cho cùng, bạn phải quen biết và gần gũi với một người đủ dài lâu đủ sâu sắc thì mới có thể nhận ra họ cũng chỉ là một người xa lạ đâu đâu. Một hiểu lầm vụn vặt, một câu nói bốc đồng, một phút giận mất khôn... và họ trở thành tàn nhẫn hơn cả người dưng qua đường trong giờ tan tầm chen đặc xe cộ ai cũng cố chạy vượt nhau.
Mà chắc chỉ khi nào bạn thôi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, khi ấy bạn mới có thể thực sự bình tâm. Chứ cứ hễ một tí là bởi vì họ thế này, bởi vì họ thế kia rồi tự cuống cuồng suy diễn mọi thứ, thì chỉ tự mình làm khổ chính mình.
A.K.
Mà chắc chỉ khi nào bạn thôi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, khi ấy bạn mới có thể thực sự bình tâm. Chứ cứ hễ một tí là bởi vì họ thế này, bởi vì họ thế kia rồi tự cuống cuồng suy diễn mọi thứ, thì chỉ tự mình làm khổ chính mình.
A.K.
Càng quen biết và thân thiết nhiều người, càng đi đến và thấy được nhiều nơi, tôi lại càng chỉ muốn ở bên cạnh một người và thân gần với người ấy đến chung thân cuộc đời. Vì đời rộng quá, người nhiều quá, đi cứ loanh quanh, gặp cứ xô bồ, cuối cùng chỉ có duy nhất một người để yêu trên thế gian.
Một người khác hẳn những mối quan hệ xôn xao huyên náo. Một người khác hẳn những phù phiếm cám dỗ ồn ào. Một người như hoa rơi xuống đất, gió rớt lòng hồ, tuyệt nhiên không để lại tiếng động gì, nhưng đủ làm mặt đất khô khốc nảy mầm khoe sắc, đủ làm mặt hồ sóng sánh gợn nước xôn xao. Một người đến rất nhẹ nhàng, yêu rất bình thản, thở cạnh bên mình rất yên an - một người duy nhất để yêu trên thế gian...
A.K.
Một người khác hẳn những mối quan hệ xôn xao huyên náo. Một người khác hẳn những phù phiếm cám dỗ ồn ào. Một người như hoa rơi xuống đất, gió rớt lòng hồ, tuyệt nhiên không để lại tiếng động gì, nhưng đủ làm mặt đất khô khốc nảy mầm khoe sắc, đủ làm mặt hồ sóng sánh gợn nước xôn xao. Một người đến rất nhẹ nhàng, yêu rất bình thản, thở cạnh bên mình rất yên an - một người duy nhất để yêu trên thế gian...
A.K.
Sunday, April 21, 2013
loa kèn tháng tư
Loa kèn tháng Tư
Thổi vào ta nốt nhạc mùa hè đã mất
Một mối tình đã mất
Trên những chiếc bình ta nhìn thấy
Trắng nhẫn nại màu hoa ký ức
Lẽ nào
Năm tháng đã qua không thể khác?
Quán mưa
Ngẩn ngơ mùa phố
Ta mong đợi điều gì
Không rõ nữa
Loa kèn tháng Tư, đừng nói
Vừng ơi mở cửa
Ta muốn khép lại vết thương lòng
Mà sao
Bốn phía căn phòng
Vẫn loa kèn
Thổi nốt nhạc mùa hè
và nở tràn day dứt
Trên đền đài ký ức
của ta...
Bình Nguyên Trang
Thổi vào ta nốt nhạc mùa hè đã mất
Một mối tình đã mất
Trên những chiếc bình ta nhìn thấy
Trắng nhẫn nại màu hoa ký ức
Lẽ nào
Năm tháng đã qua không thể khác?
Quán mưa
Ngẩn ngơ mùa phố
Ta mong đợi điều gì
Không rõ nữa
Loa kèn tháng Tư, đừng nói
Vừng ơi mở cửa
Ta muốn khép lại vết thương lòng
Mà sao
Bốn phía căn phòng
Vẫn loa kèn
Thổi nốt nhạc mùa hè
và nở tràn day dứt
Trên đền đài ký ức
của ta...
Bình Nguyên Trang
Tuesday, April 16, 2013
Sẽ lại tìm thấy tình yêu cùng những ngày xanh
Trong những dòng thư chưa bao giờ gửi đi vào thứ bảy
Thành phố dù mệt nhoài và đôi khi buồn thật đấy
Nhưng vẫn có những trái tim khao khát tìm nhau.
Anh cười tự hỏi mình, rằng em đã ở đâu?
Cho những ngày cuối tuần anh thấy mình cô đơn hơn chiếc bóng
Cho ánh mắt lang thang khắp chốn cùng đường hình như toàn vô vọng
Cho tiếng thở dài khi đêm xuống thật sâu.
Anh đã nghĩ tình yêu là một phép nhiệm màu
Sẽ gắn kết lại gần nhau những điều chẳng bao giờ có thể
Như đất và trời tưởng xa nhau đến thế
Mà vẫn gặp được nhau ở những ranh giới mong manh
(Hay tất cả thực ra là ảo ảnh?
Chẳng có chân trời nào cho những mái đầu xanh?)
Phải chăng tình yêu là câu chuyện quẩn quanh?
Và nỗi nhớ dù lớn thế nào cũng chẳng là dấu chấm?
Những mảng màu sáng tươi mình nghĩ là sâu đậm
Giờ chỉ là nhạt nhòa của bức vẽ năm xưa
(Khi thời gian thì chẳng khi nào chờ đợi
Và tim không ngoan chẳng yên nhịp bao giờ)
Sẽ lại tìm thấy mình trong những đợi chờ
Trong cuộc hẹn với cô gái dịu dàng có nụ hôn ấm nóng
Ồ, phải tin thật nhiều rằng dưới vòm trời cao rộng
Luôn có ai đó đợi chờ và yêu thật thiết tha…
(Là điều ngọt ngào mà chỉ những người từng qua bão giông mới hiểu
Tình yêu là một món quà…
Trần Việt Anh
Trong những dòng thư chưa bao giờ gửi đi vào thứ bảy
Thành phố dù mệt nhoài và đôi khi buồn thật đấy
Nhưng vẫn có những trái tim khao khát tìm nhau.
Anh cười tự hỏi mình, rằng em đã ở đâu?
Cho những ngày cuối tuần anh thấy mình cô đơn hơn chiếc bóng
Cho ánh mắt lang thang khắp chốn cùng đường hình như toàn vô vọng
Cho tiếng thở dài khi đêm xuống thật sâu.
Anh đã nghĩ tình yêu là một phép nhiệm màu
Sẽ gắn kết lại gần nhau những điều chẳng bao giờ có thể
Như đất và trời tưởng xa nhau đến thế
Mà vẫn gặp được nhau ở những ranh giới mong manh
(Hay tất cả thực ra là ảo ảnh?
Chẳng có chân trời nào cho những mái đầu xanh?)
Phải chăng tình yêu là câu chuyện quẩn quanh?
Và nỗi nhớ dù lớn thế nào cũng chẳng là dấu chấm?
Những mảng màu sáng tươi mình nghĩ là sâu đậm
Giờ chỉ là nhạt nhòa của bức vẽ năm xưa
(Khi thời gian thì chẳng khi nào chờ đợi
Và tim không ngoan chẳng yên nhịp bao giờ)
Sẽ lại tìm thấy mình trong những đợi chờ
Trong cuộc hẹn với cô gái dịu dàng có nụ hôn ấm nóng
Ồ, phải tin thật nhiều rằng dưới vòm trời cao rộng
Luôn có ai đó đợi chờ và yêu thật thiết tha…
(Là điều ngọt ngào mà chỉ những người từng qua bão giông mới hiểu
Tình yêu là một món quà…
Trần Việt Anh
Monday, April 8, 2013
Trời Saigon nắng gắt chưa đủ sao mà tui còn bị sốt, giờ thân nhiệt đang nóng hầm hập như trong lò luyện đơn :((
Lấy hình tuyết lạnh ra đắp đắp lên người cho mát mẻ tâm tưởng tí vậy. Nghe đồn là nếu bạn đợi đúng lúc hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chấp tay cầu nguyện thì điều ước sẽ thành. Còn nếu bạn đón được hạt tuyết cuối cùng trước khi trời xuân ấm lại thì hãy giữ chặt hạt tuyết ấy trong tay, bởi nó sẽ tan ra và cuốn trôi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng.
Tui chưa sống ở xứ hàn đới bao giờ nhưng nói thiệt chẳng tin mấy lời đồn truyền tai truyền miệng truyền thuyết này nọ. Nếu có tuyết, tui chỉ muốn hứng một ly đầy xong làm đá bào siro uống cho khoẻ người mát dạ.
Mà ngộ ha, người ta cứ hay gán ghép niềm tin và mơ ước vào thiên nhiên đất trời - những thứ mà con người chẳng thể thay đổi được. Kiểu như khi có sao băng thì nhớ nhắm mắt ước nguyện, rồi đất nẻ khô cằn thì phải nhảy múa cầu mưa, hoặc đoán biết lòng người chân thành hay giả dối mỗi lần nhật thực, blah blah blah. Chi vậy? Hay bởi tầm gửi ước mơ vào những thứ viển vông vô định đó thì lòng bớt bất an và sẽ không quá hụt hẫng nếu điều đó không xảy ra, kiểu như đổ thừa: "Ý Trời!"
Xin thưa, chẳng có ý Trời nào cả, nếu như ý muốn của người ấy vạn lần bất nhất với mong cầu của bạn, thì có cả cơn bão tuyết hay cả thiên hà sao băng cũng chẳng lay chuyển thay đổi được.
Lòng người và lòng mình chẳng thể áp đặt lẫn nhau, nên thay vì mơ mộng ước ao một điều gì bất khả, hãy tự thay đổi lòng mình trước khi tuyết phủ kín lối chẳng thể dời chân hoặc đất nẻ cạn kiệt không còn mầm xanh ươm nước. Tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ. Xin nhớ cho là Trái đất quay quanh Mặt trời, chứ không phải quay quanh bạn! Ngay cả Thái dương hệ còn có nhiều lắm lỗ đen vũ trụ thì đừng trách tại sao lòng mình đôi khi đầy khoảng trống chẳng ai lấp nổi...
A.K.
Lấy hình tuyết lạnh ra đắp đắp lên người cho mát mẻ tâm tưởng tí vậy. Nghe đồn là nếu bạn đợi đúng lúc hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chấp tay cầu nguyện thì điều ước sẽ thành. Còn nếu bạn đón được hạt tuyết cuối cùng trước khi trời xuân ấm lại thì hãy giữ chặt hạt tuyết ấy trong tay, bởi nó sẽ tan ra và cuốn trôi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng.
Tui chưa sống ở xứ hàn đới bao giờ nhưng nói thiệt chẳng tin mấy lời đồn truyền tai truyền miệng truyền thuyết này nọ. Nếu có tuyết, tui chỉ muốn hứng một ly đầy xong làm đá bào siro uống cho khoẻ người mát dạ.
Mà ngộ ha, người ta cứ hay gán ghép niềm tin và mơ ước vào thiên nhiên đất trời - những thứ mà con người chẳng thể thay đổi được. Kiểu như khi có sao băng thì nhớ nhắm mắt ước nguyện, rồi đất nẻ khô cằn thì phải nhảy múa cầu mưa, hoặc đoán biết lòng người chân thành hay giả dối mỗi lần nhật thực, blah blah blah. Chi vậy? Hay bởi tầm gửi ước mơ vào những thứ viển vông vô định đó thì lòng bớt bất an và sẽ không quá hụt hẫng nếu điều đó không xảy ra, kiểu như đổ thừa: "Ý Trời!"
Xin thưa, chẳng có ý Trời nào cả, nếu như ý muốn của người ấy vạn lần bất nhất với mong cầu của bạn, thì có cả cơn bão tuyết hay cả thiên hà sao băng cũng chẳng lay chuyển thay đổi được.
Lòng người và lòng mình chẳng thể áp đặt lẫn nhau, nên thay vì mơ mộng ước ao một điều gì bất khả, hãy tự thay đổi lòng mình trước khi tuyết phủ kín lối chẳng thể dời chân hoặc đất nẻ cạn kiệt không còn mầm xanh ươm nước. Tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ. Xin nhớ cho là Trái đất quay quanh Mặt trời, chứ không phải quay quanh bạn! Ngay cả Thái dương hệ còn có nhiều lắm lỗ đen vũ trụ thì đừng trách tại sao lòng mình đôi khi đầy khoảng trống chẳng ai lấp nổi...
A.K.
Trời Saigon nắng gắt chưa đủ sao mà tui còn bị sốt, giờ thân nhiệt đang nóng hầm hập như trong lò luyện đơn :((
Lấy hình tuyết lạnh ra đắp đắp lên người cho mát mẻ tâm tưởng tí vậy. Nghe đồn là nếu bạn đợi đúng lúc hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chấp tay cầu nguyện thì điều ước sẽ thành. Còn nếu bạn đón được hạt tuyết cuối cùng trước khi trời xuân ấm lại thì hãy giữ chặt hạt tuyết ấy trong tay, bởi nó sẽ tan ra và cuốn trôi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng.
Tui chưa sống ở xứ hàn đới bao giờ nhưng nói thiệt chẳng tin mấy lời đồn truyền tai truyền miệng truyền thuyết này nọ. Nếu có tuyết, tui chỉ muốn hứng một ly đầy xong làm đá bào siro uống cho khoẻ người mát dạ.
Mà ngộ ha, người ta cứ hay gán ghép niềm tin và mơ ước vào thiên nhiên đất trời - những thứ mà con người chẳng thể thay đổi được. Kiểu như khi có sao băng thì nhớ nhắm mắt ước nguyện, rồi đất nẻ khô cằn thì phải nhảy múa cầu mưa, hoặc đoán biết lòng người chân thành hay giả dối mỗi lần nhật thực, blah blah blah. Chi vậy? Hay bởi tầm gửi ước mơ vào những thứ viển vông vô định đó thì lòng bớt bất an và sẽ không quá hụt hẫng nếu điều đó không xảy ra, kiểu như đổ thừa: "Ý Trời!"
Xin thưa, chẳng có ý Trời nào cả, nếu như ý muốn của người ấy vạn lần bất nhất với mong cầu của bạn, thì có cả cơn bão tuyết hay cả thiên hà sao băng cũng chẳng lay chuyển thay đổi được.
Lòng người và lòng mình chẳng thể áp đặt lẫn nhau, nên thay vì mơ mộng ước ao một điều gì bất khả, hãy tự thay đổi lòng mình trước khi tuyết phủ kín lối chẳng thể dời chân hoặc đất nẻ cạn kiệt không còn mầm xanh ươm nước. Tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ. Xin nhớ cho là Trái đất quay quanh Mặt trời, chứ không phải quay quanh bạn! Ngay cả Thái dương hệ còn có nhiều lắm lỗ đen vũ trụ thì đừng trách tại sao lòng mình đôi khi đầy khoảng trống chẳng ai lấp nổi...
A.K.
Lấy hình tuyết lạnh ra đắp đắp lên người cho mát mẻ tâm tưởng tí vậy. Nghe đồn là nếu bạn đợi đúng lúc hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chấp tay cầu nguyện thì điều ước sẽ thành. Còn nếu bạn đón được hạt tuyết cuối cùng trước khi trời xuân ấm lại thì hãy giữ chặt hạt tuyết ấy trong tay, bởi nó sẽ tan ra và cuốn trôi đi hết mọi nỗi buồn trong lòng.
Tui chưa sống ở xứ hàn đới bao giờ nhưng nói thiệt chẳng tin mấy lời đồn truyền tai truyền miệng truyền thuyết này nọ. Nếu có tuyết, tui chỉ muốn hứng một ly đầy xong làm đá bào siro uống cho khoẻ người mát dạ.
Mà ngộ ha, người ta cứ hay gán ghép niềm tin và mơ ước vào thiên nhiên đất trời - những thứ mà con người chẳng thể thay đổi được. Kiểu như khi có sao băng thì nhớ nhắm mắt ước nguyện, rồi đất nẻ khô cằn thì phải nhảy múa cầu mưa, hoặc đoán biết lòng người chân thành hay giả dối mỗi lần nhật thực, blah blah blah. Chi vậy? Hay bởi tầm gửi ước mơ vào những thứ viển vông vô định đó thì lòng bớt bất an và sẽ không quá hụt hẫng nếu điều đó không xảy ra, kiểu như đổ thừa: "Ý Trời!"
Xin thưa, chẳng có ý Trời nào cả, nếu như ý muốn của người ấy vạn lần bất nhất với mong cầu của bạn, thì có cả cơn bão tuyết hay cả thiên hà sao băng cũng chẳng lay chuyển thay đổi được.
Lòng người và lòng mình chẳng thể áp đặt lẫn nhau, nên thay vì mơ mộng ước ao một điều gì bất khả, hãy tự thay đổi lòng mình trước khi tuyết phủ kín lối chẳng thể dời chân hoặc đất nẻ cạn kiệt không còn mầm xanh ươm nước. Tự mình phải quyết đoán cuộc đời bản thân chứ đừng trông mong vào tự nhiên vũ trụ. Xin nhớ cho là Trái đất quay quanh Mặt trời, chứ không phải quay quanh bạn! Ngay cả Thái dương hệ còn có nhiều lắm lỗ đen vũ trụ thì đừng trách tại sao lòng mình đôi khi đầy khoảng trống chẳng ai lấp nổi...
A.K.
Nó nhớ những thói quen của chúng ta, người ạ.
Như cái kiểu chạy lòng vòng khắp thành phố để tìm mua một thứ gì đó, mặc dù chẳng thiết tha mấy với nó – cốt chỉ có cớ mà băng qua những con đường ngập ánh sáng cùng nhau và tự thấy bình yên trong thứ đèn vàng dịu dàng đến mơ ngủ. Ngủ thì chưa, nhưng mơ thì chắc có. Và rất nhiều. Nhưng cuối cùng chẳng giấc mơ nào diễn ra đúng trình tự nó sắp xếp.
Kiểu như công chúa ngủ trong rừng đợi hoàng tử tới giết rồng rồi hôn nụ hôn tình yêu duy nhất đánh thức gì gì đấy (toàn trò lừa con nít). Nhưng ngoài đời thực thì công chúa đã bị nhũn não và teo tóp thành xác khô do sống đời thực vật cả ngàn năm mà không hề được truyền đạm hay chất khoáng, còn hoàng tử thì mới bung kiếm bung dao được vài cái đã vội xuýt xoa với rồng “Ê khoan, đừng làm cháy áo choàng Burberry của ta” hoặc “Nước dãi của mi làm dơ đôi giày Salvatore rồi kìa, bắt đền đi”. Thở dài, nó tự táng vào mặt mình xong trở về thực tại, ở đó mà mộng với mơ. Cuối cùng, người cũng rời đi, cuối cùng mình chẳng là gì. Đến cả kỷ niệm, mỗi lần nhớ lại cũng trở thành phung phí, bởi những gì đã qua, có dư dả nhiều nhặn gì đâu để lôi ra nhắc nhở hoài.
Lẽ nào người đan tâm? Lẽ nào mình cam tâm?
"Tháng năm rồi cũng qua mau. Tay ta rồi cũng tự lau mắt mình..."
A.K.
Như cái kiểu chạy lòng vòng khắp thành phố để tìm mua một thứ gì đó, mặc dù chẳng thiết tha mấy với nó – cốt chỉ có cớ mà băng qua những con đường ngập ánh sáng cùng nhau và tự thấy bình yên trong thứ đèn vàng dịu dàng đến mơ ngủ. Ngủ thì chưa, nhưng mơ thì chắc có. Và rất nhiều. Nhưng cuối cùng chẳng giấc mơ nào diễn ra đúng trình tự nó sắp xếp.
Kiểu như công chúa ngủ trong rừng đợi hoàng tử tới giết rồng rồi hôn nụ hôn tình yêu duy nhất đánh thức gì gì đấy (toàn trò lừa con nít). Nhưng ngoài đời thực thì công chúa đã bị nhũn não và teo tóp thành xác khô do sống đời thực vật cả ngàn năm mà không hề được truyền đạm hay chất khoáng, còn hoàng tử thì mới bung kiếm bung dao được vài cái đã vội xuýt xoa với rồng “Ê khoan, đừng làm cháy áo choàng Burberry của ta” hoặc “Nước dãi của mi làm dơ đôi giày Salvatore rồi kìa, bắt đền đi”. Thở dài, nó tự táng vào mặt mình xong trở về thực tại, ở đó mà mộng với mơ. Cuối cùng, người cũng rời đi, cuối cùng mình chẳng là gì. Đến cả kỷ niệm, mỗi lần nhớ lại cũng trở thành phung phí, bởi những gì đã qua, có dư dả nhiều nhặn gì đâu để lôi ra nhắc nhở hoài.
Lẽ nào người đan tâm? Lẽ nào mình cam tâm?
"Tháng năm rồi cũng qua mau. Tay ta rồi cũng tự lau mắt mình..."
A.K.
Những
ngày này thành phố đầy mây. Tôi thức dậy lúc 8 giờ sáng, việc đầu tiên
là nghĩ sao mùa hè mà không có nắng khi nhìn ra cửa sổ. Trời ui ui, dàu
dàu. Nói như một ông nhà văn Đức, thì hôm ấy sẽ là “một ngày nặng mây
đẹp trời”.
Vào một ngày nặng mây đẹp trời, bạn sẽ không muốn đi làm. Bạn chỉ muốn chạy xe chầm chậm, dừng lại một góc đường nào đó gọi ly cà phê đá, lôi trong túi ra một quyển sách nhẹ nhàng, đọc một cách say sưa. Lúc ấy, thế giới vẫn chuyển động. Chẳng có một lý lẽ nào để thế giới hoàn toàn đứng lại vào một ngày nặng mây đẹp trời. Nhưng bạn chọn cách đứng lại. Tôi vẫn thích cái triết lý ấy: khi còn nhỏ và khi đã già, chúng ta phải phụ thuộc vào người khác. Còn nhỏ, trưa thì phải ngủ trưa, tối thì phải học bài. Già rồi, muốn đi đâu thì phải có con cái dẫn đi, đau lưng thì bị đem đi bác sĩ rồi tộng thuốc vào. Nhưng khi đã đủ lớn và chưa đủ già, chúng ta có quyền lựa chọn tất thảy. Dù tệ thế nào đi nữa, ta vẫn có quyền lựa chọn. Đó là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời này: ta có quyền lựa chọn. Như Murakami Haruki nói trong quyển “Tôi nói chuyện gì khi tôi nói chuyện chạy”: Đau đớn là tất yếu, nhưng có chịu đựng hay không, ta có quyền lựa chọn.
Cuộc đời này khác gì một cuộc marathon, ai chạy mà chẳng mệt điên người. Nhưng ta có quyền lựa chọn có tiếp tục nó hay không. Và như ngày nặng mây đẹp trời hôm ấy, bạn chọn dừng lại bên vệ đường, uống cà phê cóc mùi vị kỳ quặc, đọc một quyển sách mỏng thay vì đến văn phòng tù ngục.
N.T.N.
Vào một ngày nặng mây đẹp trời, bạn sẽ không muốn đi làm. Bạn chỉ muốn chạy xe chầm chậm, dừng lại một góc đường nào đó gọi ly cà phê đá, lôi trong túi ra một quyển sách nhẹ nhàng, đọc một cách say sưa. Lúc ấy, thế giới vẫn chuyển động. Chẳng có một lý lẽ nào để thế giới hoàn toàn đứng lại vào một ngày nặng mây đẹp trời. Nhưng bạn chọn cách đứng lại. Tôi vẫn thích cái triết lý ấy: khi còn nhỏ và khi đã già, chúng ta phải phụ thuộc vào người khác. Còn nhỏ, trưa thì phải ngủ trưa, tối thì phải học bài. Già rồi, muốn đi đâu thì phải có con cái dẫn đi, đau lưng thì bị đem đi bác sĩ rồi tộng thuốc vào. Nhưng khi đã đủ lớn và chưa đủ già, chúng ta có quyền lựa chọn tất thảy. Dù tệ thế nào đi nữa, ta vẫn có quyền lựa chọn. Đó là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời này: ta có quyền lựa chọn. Như Murakami Haruki nói trong quyển “Tôi nói chuyện gì khi tôi nói chuyện chạy”: Đau đớn là tất yếu, nhưng có chịu đựng hay không, ta có quyền lựa chọn.
Cuộc đời này khác gì một cuộc marathon, ai chạy mà chẳng mệt điên người. Nhưng ta có quyền lựa chọn có tiếp tục nó hay không. Và như ngày nặng mây đẹp trời hôm ấy, bạn chọn dừng lại bên vệ đường, uống cà phê cóc mùi vị kỳ quặc, đọc một quyển sách mỏng thay vì đến văn phòng tù ngục.
N.T.N.
Vì ta đã từng nhiều lần ướt mưa
Ta đã nhiều lần mất mát những mảnh ghép trái tim
Khi dấu vân tay mờ thêm sau mỗi lần chia cách
Khi từng giọt nóng sực rơi vào lòng tí tách
Khi bước chân cứ đi về phía không nhau xa mãi
Khi bờ môi lạnh phai tê tái giữa trưa hè
Không còn đủ ngây thơ để yêu thương hồn nhiên như một đứa trẻ
Không còn đủ những nét vẽ giản đơn nguệch ngoạc để minh họa trái tim
Hình hài ta được tạo ra từ những khoảng trống im lìm
Khe gió thổi lao xao bụi ký ức vụn vỡ
Những chiếc áo lỡ cỡ
Yêu thương kia ta mặc không vừa
Ta đã trải qua một quãng đời chỉ sống trong những ngày mưa
Không cần biết nắng có chói chang hay ấm áp ở một nơi nào khác
Chỉ cần biết ngay bên cạnh ta đây là gió mưa tan tác
Khát khao một chiếc dù
Nên ta hiểu rõ giá trị của nỗi đơn côi
Khi thấy trong mắt người những xa xôi quá vãng
Chiều đông lãng đãng
Bóng người hay bóng ta của những ngày xa xăm
Ta tìm thấy chính ta trong ánh mắt người buồn thăm thẳm
Đâu một thời tuổi trẻ, vô tư vui vẻ nói cười
Nên ta biết đằng sau ánh mắt người cười
Là những giọt cà phê chảy trong lòng đắng ngắt
Những bình minh mở mắt chỉ muốn tiếp tục ngủ vùi trong nỗi cô đơn
Chẳng cần tính toán thiệt hơn ai mất nhiều, ai khóc mướt
Nên ta biết lạnh buốt thế nào khi người một mình đứng trong mưa ướt
Khát khao một chiếc dù
Vì ta đã từng nhiều lần ướt mưa
Nên ta ghép lại vụn trái tim cho vừa thêm một chiếc dù nữa
Nên ta góp nhặt lại chút bình yên che vừa cho người khỏi ướt
Nên ta đi tìm cho cả người, và cả ta một điều ước
Trong đêm tối không trăng, thì vẫn còn ánh sáng của những vì sao
Có bàn tay vẫn xòe ra chờ một hơi ấm…
6h14’ pm 3.1.2013
thơ Nguyễn Phong Việt
Khi dấu vân tay mờ thêm sau mỗi lần chia cách
Khi từng giọt nóng sực rơi vào lòng tí tách
Khi bước chân cứ đi về phía không nhau xa mãi
Khi bờ môi lạnh phai tê tái giữa trưa hè
Không còn đủ ngây thơ để yêu thương hồn nhiên như một đứa trẻ
Không còn đủ những nét vẽ giản đơn nguệch ngoạc để minh họa trái tim
Hình hài ta được tạo ra từ những khoảng trống im lìm
Khe gió thổi lao xao bụi ký ức vụn vỡ
Những chiếc áo lỡ cỡ
Yêu thương kia ta mặc không vừa
Ta đã trải qua một quãng đời chỉ sống trong những ngày mưa
Không cần biết nắng có chói chang hay ấm áp ở một nơi nào khác
Chỉ cần biết ngay bên cạnh ta đây là gió mưa tan tác
Khát khao một chiếc dù
Nên ta hiểu rõ giá trị của nỗi đơn côi
Khi thấy trong mắt người những xa xôi quá vãng
Chiều đông lãng đãng
Bóng người hay bóng ta của những ngày xa xăm
Ta tìm thấy chính ta trong ánh mắt người buồn thăm thẳm
Đâu một thời tuổi trẻ, vô tư vui vẻ nói cười
Nên ta biết đằng sau ánh mắt người cười
Là những giọt cà phê chảy trong lòng đắng ngắt
Những bình minh mở mắt chỉ muốn tiếp tục ngủ vùi trong nỗi cô đơn
Chẳng cần tính toán thiệt hơn ai mất nhiều, ai khóc mướt
Nên ta biết lạnh buốt thế nào khi người một mình đứng trong mưa ướt
Khát khao một chiếc dù
Vì ta đã từng nhiều lần ướt mưa
Nên ta ghép lại vụn trái tim cho vừa thêm một chiếc dù nữa
Nên ta góp nhặt lại chút bình yên che vừa cho người khỏi ướt
Nên ta đi tìm cho cả người, và cả ta một điều ước
Trong đêm tối không trăng, thì vẫn còn ánh sáng của những vì sao
Có bàn tay vẫn xòe ra chờ một hơi ấm…
6h14’ pm 3.1.2013
thơ Nguyễn Phong Việt
For you
Lại là một câu chuyện về mùa đông năm ấy
Khi mùa mang gió lạnh về rồi
Khi anh biết, và khi em cũng biết
Chia tay là mãi mãi mất nhau thôi…
“Nếu bọn mình được quay về mùa đông năm ấy, Duy có ngỏ lời với em không?”
Anh nhận được tin nhắn của cô vào nửa đêm. Bình thường, đêm nào cũng vậy, anh trải qua những giấc ngủ bình thản lạ lùng. Duy nhất đêm hôm ấy, bữa tiệc chia tay đồng nghiệp cũ khiến anh uống hơi nhiều và gần như mất ngủ. Tin nhắn của Nguyên đến vào lúc một giờ sáng. Cô ít khi nhắn tin cho anh quá muộn. Cũng có vài ngoại lệ, như khi anh biết Nguyên đang có tâm sự hoặc vừa trải qua một trận quậy tưng bừng với bạn bè. Khi ấy, cô thường gọi điện cho anh, kể đủ mọi thứ chuyện trên đời với chất giọng nhừa nhựa của người say. Có đôi khi anh nghe thấy cô khóc. Duy đóng vai trò thính giả trung thành, xen lẫn vào các đoạn hội thoại một chiều của họ những lời an ủi. Một vài lần, anh định vượt qua cảm giác lắng nghe thụ động bằng việc phóng xe thật nhanh tới nhà cô. Nhưng vài ý nghĩ ngăn anh lại. Nhất là ý nghĩ họ là gì của nhau khiến anh bỗng ngập ngừng. Như đêm nay cũng thế. Anh cầm điện thoại lên, ngập ngừng định nhắn lại điều gì đó cho cô, nhưng lại thôi. Nhưng giấc ngủ không còn đến với anh được nữa. Trong cái thành phố rộng lớn với hàng triệu con người, anh nhận ra đêm nay, không chỉ mình Nguyên mất ngủ.
Năm Duy 20 tuổi, cuộc chia tay với Minh tạo thành vết trượt dài. Cảm giác mất mát khi rời xa một người mà mình đã thân quen đến từng hơi thở trở thành nỗi ám ảnh thường xuyên. Trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên trăm nghìn chữ “giá như”. Giá như anh đã dũng cảm giữ Minh lại khi cô muốn ra đi. Giá như anh chăm chút nhiều hơn tới mối quan hệ của họ, thay vì chú tâm quá đáng vào vài dự án khởi nghiệp cùng mấy cậu bạn thân. Giá như anh đã ngăn cô lại, không để cô tham gia chuyến tình nguyện dài ngày, nơi cô gặp một người con trai khác. Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi đến một ngày anh nhận ra, tất cả đã không thể níu kéo. Đêm ấy ở bar rượu trên phố Hàng Trống, khi anh đang nốc hết ly này đến ly khác thì Quân xuất hiện. Không nhiều lời, thằng bạn thân bao nhiêu năm cho anh ăn một cú đấm trực diện. “Mày là đồ hèn. Một đứa luôn chỉ biết trốn chạy mà không bao giờ dám đối diện. Đã đi qua rồi bao nhiêu cơ hội trong đời mày hả Duy?” Máu mũi ấm nóng. Cú đấm thực sự khiến anh choáng váng. Nhưng cũng vừa đủ tỉnh thức. Dường như anh đã chờ đợi một cú đấm như thế từ lâu lắm rồi. Trở về nhà, nhìn tấm ảnh Minh trên bàn với nụ cười vừa đam mê vừa ma mị, anh khẽ khàng nhét nó vào ngăn kéo. Đã đến lúc sống một cuộc đời khác.
Bằng những năm học dương cầm khi còn nhỏ, Duy được mời một chân chơi đàn cho nhà thờ vào các dịp lễ. Ban đầu, anh chỉ coi đó cũng như một công việc, lấp đầy vào khoảng trống rỗi rãi nhàm chán và để thấy mình luôn bận bịu. Cho đến khi anh gặp Nguyên. Giọng nữ chính của ca đoàn. Giọng hát của cô tìm đến âm nhạc của anh một cách nhanh chóng và kỳ lạ. Mục sư của nhà thờ cũng thấy lạ lùng lúc họ tập riêng các quãng hát đơn với nhau. Bản thân những lời thánh ca đã trong sáng và đầy đức tin. Nhưng Duy luôn có cảm giác, phần nào đó, chính cô gái nhỏ nhắn kia đã truyền thứ đam mê mãnh liệt khiến từng câu hát như thêm phần lấp lánh. Âm nhạc đôi khi có sức lan tỏa lạ lùng. Chưa bao giờ và chưa ở đâu, anh chơi đàn với một niềm mê say như thế.
Nhưng buổi hẹn đầu tiên với Nguyên khiến anh…choáng nặng. Vẻ nhỏ nhắn cùng giọng ca trong vắt dường như không ngầm định một tính cách dịu dàng. Trái với ước đoán của anh, cô quậy tưng bừng. Lúc ngồi ở quán café Phố Cổ, nhìn xuống dòng người tan tầm, cô “hành hạ” anh bằng đủ mọi thứ câu hỏi. Lý do anh chơi đàn cho nhà thờ. Vì sao anh có cái vẻ gì đó buồn buồn rất không hợp tuổi. Về công việc của anh. Và cả về tại sao anh luôn trở về đầu tiên sau mỗi buổi lễ thánh. Thoạt đầu, Duy hơi hoảng hốt. Nhưng dần dần, anh lấy lại được sự điềm tĩnh vốn có. Từng câu trả lời được đưa ra chậm rãi. Chừng như anh tìm thấy mọi lý do xác đáng cho những hành động của mình. Nguyên thôi không hỏi nữa. Cô lơ đãng, mắt nhìn ra xa. “Thế mà em đã nghĩ cuộc sống lặng lẽ buồn thảm chết đi được. Em vào ca đoàn cũng vì chiều theo ý kiến của bố mẹ. Em luôn nghĩ ở những chỗ ồn ào và sôi nổi hơn, mình cảm thấy được sống thực sự. Như thể thời gian không quá dài…”
Dần dần, sự sôi nổi ồn ào của cô làm tan chảy vẻ lạnh lùng vốn có của anh. Sau các buổi lễ ở nhà thờ, cô lại vòi vĩnh anh đi lượn lờ khắp phố. Chưa quán ăn vặt nào ở thành phố này thiếu bóng dáng họ. Cô lau chau như con chim sẻ nhỏ, nói năng liến thoắng không thôi. Anh lặng lẽ hưởng ứng, đôi khi tán thưởng bằng những nụ cười dịu dàng. Một vài ngày của mùa đông, khi phóng xe qua những con phố dài lạnh giá, cô khẽ khàng đút tay vào túi áo anh, tựa nhẹ vào lưng anh. Cảm giác mềm mại và ấm áp.
Một lần, anh đọc được ở đâu đó rằng, liều thuốc tốt nhất cho một trái tim tan vỡ là bắt đầu một mối quan hệ khác. Dạo gần đây, anh và cô đã thân mật với nhau hơn. Nguyên đưa Duy về căn phòng cô đang sống, thuê lại từ một căn biệt thự trong phố cổ. Mọi thứ nhỏ nhắn được bày biện gần như hoàn hảo. Một vài buổi tối, họ không lượn lờ quán sá ngoài đường. Cô pha cho Duy một ly café ấm sực, trong lúc vòi vĩnh anh đọc cho nghe vài câu chuyện trong cuốn tuyển tập Andersen dày cộp. “Em thích đọc Andersen khủng khiếp, anh biết sao không?” “Tại sao?” “Vì những câu chuyện ấy chẳng nhiều bà tiên hay ông bụt. Tất cả những gì chúng ta cảm nhận được chỉ là cuộc sống. Phép lạ chỉ đến từ cách con người sống với nhau nhân hậu hơn” Anh nhìn cô thán phục, nhận ra trước mặt mình, cô nhỏ nhí nhố thường ngày trở nên sâu sắc lạ lùng.
Mùa đông năm ấy, trước lễ giáng sinh, Duy đi tới một quyết định cực kì quan trọng với anh: “yêu lại một lần nữa”. Anh đã nghĩ ra đủ thứ để nói với Nguyên. Anh sẽ bảo cô rằng, anh đã để chuyện quá khứ mãi mãi chôn sâu rồi. Ở nơi cô, anh hi vọng một khởi đầu hạnh phúc mới. Duy cũng đã chuẩn bị sẵn món quà mà Nguyên hằng ao ước: quả cầu tuyết. Với một kịch bản gần như hoàn hảo, anh tin tưởng rất nhiều vào mối quan hệ lần này.
Nhưng giá như cuộc sống chỉ toàn là những thứ “giá như”. Đêm lễ thánh linh thiêng, khi mọi người quây quần trong nhà thờ, hát vang bài thánh ca mừng ngày Thiên chúa ra đời, anh bất chợt nhìn lên ca đoàn. Vẫn là Nguyên nổi trội nhất với giọng ca cao vút. Như thể cô đang hiện thân trong lốt của một thiên sứ nhỏ bé, mang sự ngọt ngào của âm nhạc và đức tin tới với mọi người. Giây phút ấy khiến anh đột nhiên khựng lại. Khoảnh khắc mà cô cất cao giọng hát, cũng là lúc niềm tin trong anh về một điều kì diệu trở nên lớn lao hơn bao giờ hết. Nguyên vẫn ở đó. Nhưng nếu cô ở cùng anh trong một mối quan hệ, đến lúc nào đó, họ cũng sẽ rời xa nhau. An lành, trở thành những người bạn bình thường như vài đôi anh từng biết. Nhưng cũng có thể đầy xót xa và không bao giờ còn có thể gặp nhau nữa, như khi Minh chia tay anh. Để giữ cô lại bên mình vĩnh viễn, anh hoàn toàn tin rằng không nên bắt đầu một mối quan hệ nào khác cao hơn mức bạn bè. Kết thúc buổi lễ, trong ánh mắt háo hức của cô khi đã được Duy hứa trước về một điều bí mật, anh tặng cô quả cầu tuyết. Nhìn vào mắt cô, anh lấy hết can đảm và nói: “Mình mãi mãi sẽ là anh em tốt, Nguyên nhé”. Khuôn mặt cô chợt biến sắc. Anh không chắc mình nhìn thấy sự thất vọng hay tuyệt vọng trong ánh mắt thiên thần kia. Chỉ biết sau khi định thần lại, cô bình thản gật đầu. Vẻ bình thản lạ lùng không hợp tí tẹo nào với tính cách của Nguyên. Đó là đêm tháng 12 dài nhất mà Duy từng biết.
Họ vẫn giữ mối quan hệ với nhau, dù có vẻ một điều gì đó gờn gợn đã xuất hiện trong mỗi buổi hẹn của hai người. Một ngày, Nguyên thông báo cô có bạn trai. Duy thầm chúc phúc cho cô. Ở vai trò một người anh, Duy vẫn dành thời gian để lắng nghe mọi điều cô tâm sự, về tình yêu, về cuộc sống, bạn trai mới và công việc. Như một ông anh khó tính, đôi lần anh cũng đưa cho cô những lời khuyên. Chỉ có điều anh hiểu, họ sẽ không bao giờ còn những khoảnh khắc như lúc ở trong giáo đường mùa giáng sinh năm ấy nữa.
Sau cái đêm nhận được tin nhắn, anh chủ động hẹn cô đi uống café. Đúng như dự đoán của anh, hôm ấy Nguyên cãi nhau với Phúc-người yêu cô. Không phải cãi nhau bình thường như mọi lần theo kiểu bản tính đỏng đảnh khó chiều của cô, mà là cãi nhau to. Nguyên tình cờ nhìn thấy Phúc thân mật hơi quá trớn với cô bạn đồng nghiệp ở công ty. Phúc chắc cũng vì căng thẳng công việc, nên cự lại. Cậu ta cũng mệt mỏi không kém với cái kiểu “nắng mưa thất thường” của Nguyên. Không ai chịu ai. Tối hôm ấy, Nguyên ở bar uống cùng bạn đồng nghiệp tới say khướt mới về. Anh lặng nghe câu chuyện ấy, không đưa ra phán xét gì cả. Anh biết Phúc. Vài lần họ từng gặp nhau vì Nguyên giới thiệu. Với Duy, đó là một chàng trai tốt. Không quá trầm như anh, Phúc sôi nổi và tán đồng theo được những câu chuyện của Nguyên. Nhưng cũng đủ nhẫn nại để chiều theo tính khí của cô.
- Chuyện của em chỉ thế thôi. Nhưng có một điều em rất bực mình. Sao anh không trả lời tin nhắn của em?
- Anh phải trả lời em thế nào đây?
- Em không thích cách anh trả lời câu hỏi của em bằng một câu hỏi khác. Khi em hỏi anh như thế, em đã hi vọng về một sự thành thật. Vậy mà anh im lặng rồi làm lơ em luôn.
- Sự thực là anh chẳng biết trả lời em thế nào cả.
- Uhm, vậy thì em hỏi lại nhé. Duy này, nếu quay lại được mùa đông năm ấy, anh có ngỏ lời với em không?
Ừ nhỉ, nếu được quay trở về mùa đông năm ấy? Trước ánh mắt thiết tha quá đỗi của Nguyên, Duy đã không dám thừa nhận, đã có lúc anh từng nghĩ về chuyện ấy. Rằng niềm tin kỳ quặc rằng anh là người duy nhất hiểu cô và chấp nhận được cô vẫn còn. Rằng cũng từng có lần anh ao ước được làm lại, có thể anh sẽ cư xử theo một cách khác. Tất cả vụt hiện lên và vụt qua rất nhanh, như những ký ức về mùa đông năm ấy. Tránh xa dòng hồi tưởng quá khứ ám ảnh, anh lặng lẽ bật dậy, thanh toán tiền rồi bỏ về trước trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô. “Sẽ đến một lúc thích hợp anh trả lời cho em”.
Đêm hôm ấy, Duy suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện lúc chiều với Nguyên. Hình như đã từng có lúc nào đó trong đời, anh ao ước mình đã không cư xử kỳ quặc như ngày giáng sinh năm ấy. Thâm tâm anh hiểu tình cảm mà Nguyên dành cho anh lúc đó. Nhưng thứ lý trí lạ lùng và nỗi sợ hãi mơ hồ đã khiến anh cư xử thật tệ. Mà không, chưa chắc đã là quá tệ. Sau đó Nguyên gặp Phúc, anh đã hy vọng câu chuyện của anh và cô sẽ qua nhanh. Chỉ đến khi Nguyên khơi lại mọi thứ. Và anh thì chưa bao giờ quên tất cả. Hình như Duy lại suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ anh cần một ly scotch để chiêu đi cái lạnh và nỗi ám ảnh này.
Bỗng anh nghe thấy một tiếng cạch từ cửa sổ. Chừng như lại một trò nghịch ngợm của tụi nhóc trong khu. Tới viên sỏi thứ hai, Duy không thể ngồi yên được nữa. Anh mở cửa sổ nhìn xuống đường. Là Nguyên. Hình như chưa bao giờ anh quên được cái dáng bé nhỏ của cô, càng được tô đậm thêm trong khung cảnh mùa đông lạnh lẽo. Chạy xuống thật nhanh để mở cửa cho cô, anh thấy cô đang khóc. Duy choàng vội chiếc áo khoác của mình cho Nguyên rồi đưa cô vào nhà. Cô dựa vào vòng tay của anh, khóc òa lên. Đã có lần Duy tin rằng vòng tay của mình đủ rộng để ôm trọn Nguyên trong lòng. Nhưng cái đêm họ ở bên nhau, anh nhận ra vòng tay mình mãi mãi không sao đủ sức để ôm cô thật chặt. Họ cứ lặng lẽ bên nhau không nói gì. Tới gần sáng, lúc cả hai đã thấm mệt, anh mới thì thầm vào tai cô rất khẽ: “Năm nay mình lại cùng nhau trở về mùa đông ấy nhé. Đến đúng đêm giáng sinh, anh sẽ trả lời cho em”
Bằng vài liên lạc đơn giản và ngắn gọn, Duy chuẩn bị gần xong cho câu trả lời đêm giáng sinh. Đêm hôm ấy, trong tiếng nhạc rộn rã mừng ngày Chúa sinh ra đời, anh đến chỗ hẹn từ rất sớm. Năm nay Duy không còn chơi nhạc cho ca đoàn nữa. Chọn một góc rất khuất, anh lặng lẽ nhìn ngắm món quà giáng sinh mà mình tặng cho Nguyên. Dáng của Phúc lóng ngóng đến tội nghiệp, lí nhí câu nói gì đó như xin lỗi. Anh thấy Nguyên òa khóc, vẫn như một đứa trẻ con khi mắc đòn oan. Chỉ có điều, anh nhìn thấy trong ánh mắt cô niềm hạnh phúc. Cô ôm choàng lấy Phúc. Lúc cô nháo nhác nhìn quanh tìm Duy, anh đã rời khỏi thánh đường từ lúc nào.
Hồi còn bé, Duy vẫn luôn nhớ về những câu chuyện mẹ anh kể. Rằng luôn luôn có quà giáng sinh cho mọi người, bất kể giàu nghèo, khỏe mạnh hay yếu đuối, đóng vai thiện hay vai ác…Chỉ có điều, họ luôn phải cố gắng để xứng đáng với món quà của mình. Nhất là khi món quà ấy là tình yêu và hạnh phúc. Anh mỉm cười và hít thở thật sâu. Có lẽ năm nay, thay vì chờ đợi, anh sẽ tự mua tặng mình một món quà. Rất nhanh, rút điện thoại, anh gọi cho Quân: “Quân đấy à? Đang ở đâu thế? Mình vẫn nhớ cậu hứa năm nay sẽ giới thiệu cho mình vài cô nàng thật hay ho cho đêm giáng sinh…”
P/s: Tôi cũng tin mình đã viết ra nó vào một trong những đêm dài nhất của tháng 12
-Trần Việt Anh-
Lại là một câu chuyện về mùa đông năm ấy
Khi mùa mang gió lạnh về rồi
Khi anh biết, và khi em cũng biết
Chia tay là mãi mãi mất nhau thôi…
“Nếu bọn mình được quay về mùa đông năm ấy, Duy có ngỏ lời với em không?”
Anh nhận được tin nhắn của cô vào nửa đêm. Bình thường, đêm nào cũng vậy, anh trải qua những giấc ngủ bình thản lạ lùng. Duy nhất đêm hôm ấy, bữa tiệc chia tay đồng nghiệp cũ khiến anh uống hơi nhiều và gần như mất ngủ. Tin nhắn của Nguyên đến vào lúc một giờ sáng. Cô ít khi nhắn tin cho anh quá muộn. Cũng có vài ngoại lệ, như khi anh biết Nguyên đang có tâm sự hoặc vừa trải qua một trận quậy tưng bừng với bạn bè. Khi ấy, cô thường gọi điện cho anh, kể đủ mọi thứ chuyện trên đời với chất giọng nhừa nhựa của người say. Có đôi khi anh nghe thấy cô khóc. Duy đóng vai trò thính giả trung thành, xen lẫn vào các đoạn hội thoại một chiều của họ những lời an ủi. Một vài lần, anh định vượt qua cảm giác lắng nghe thụ động bằng việc phóng xe thật nhanh tới nhà cô. Nhưng vài ý nghĩ ngăn anh lại. Nhất là ý nghĩ họ là gì của nhau khiến anh bỗng ngập ngừng. Như đêm nay cũng thế. Anh cầm điện thoại lên, ngập ngừng định nhắn lại điều gì đó cho cô, nhưng lại thôi. Nhưng giấc ngủ không còn đến với anh được nữa. Trong cái thành phố rộng lớn với hàng triệu con người, anh nhận ra đêm nay, không chỉ mình Nguyên mất ngủ.
Năm Duy 20 tuổi, cuộc chia tay với Minh tạo thành vết trượt dài. Cảm giác mất mát khi rời xa một người mà mình đã thân quen đến từng hơi thở trở thành nỗi ám ảnh thường xuyên. Trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên trăm nghìn chữ “giá như”. Giá như anh đã dũng cảm giữ Minh lại khi cô muốn ra đi. Giá như anh chăm chút nhiều hơn tới mối quan hệ của họ, thay vì chú tâm quá đáng vào vài dự án khởi nghiệp cùng mấy cậu bạn thân. Giá như anh đã ngăn cô lại, không để cô tham gia chuyến tình nguyện dài ngày, nơi cô gặp một người con trai khác. Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi đến một ngày anh nhận ra, tất cả đã không thể níu kéo. Đêm ấy ở bar rượu trên phố Hàng Trống, khi anh đang nốc hết ly này đến ly khác thì Quân xuất hiện. Không nhiều lời, thằng bạn thân bao nhiêu năm cho anh ăn một cú đấm trực diện. “Mày là đồ hèn. Một đứa luôn chỉ biết trốn chạy mà không bao giờ dám đối diện. Đã đi qua rồi bao nhiêu cơ hội trong đời mày hả Duy?” Máu mũi ấm nóng. Cú đấm thực sự khiến anh choáng váng. Nhưng cũng vừa đủ tỉnh thức. Dường như anh đã chờ đợi một cú đấm như thế từ lâu lắm rồi. Trở về nhà, nhìn tấm ảnh Minh trên bàn với nụ cười vừa đam mê vừa ma mị, anh khẽ khàng nhét nó vào ngăn kéo. Đã đến lúc sống một cuộc đời khác.
Bằng những năm học dương cầm khi còn nhỏ, Duy được mời một chân chơi đàn cho nhà thờ vào các dịp lễ. Ban đầu, anh chỉ coi đó cũng như một công việc, lấp đầy vào khoảng trống rỗi rãi nhàm chán và để thấy mình luôn bận bịu. Cho đến khi anh gặp Nguyên. Giọng nữ chính của ca đoàn. Giọng hát của cô tìm đến âm nhạc của anh một cách nhanh chóng và kỳ lạ. Mục sư của nhà thờ cũng thấy lạ lùng lúc họ tập riêng các quãng hát đơn với nhau. Bản thân những lời thánh ca đã trong sáng và đầy đức tin. Nhưng Duy luôn có cảm giác, phần nào đó, chính cô gái nhỏ nhắn kia đã truyền thứ đam mê mãnh liệt khiến từng câu hát như thêm phần lấp lánh. Âm nhạc đôi khi có sức lan tỏa lạ lùng. Chưa bao giờ và chưa ở đâu, anh chơi đàn với một niềm mê say như thế.
Nhưng buổi hẹn đầu tiên với Nguyên khiến anh…choáng nặng. Vẻ nhỏ nhắn cùng giọng ca trong vắt dường như không ngầm định một tính cách dịu dàng. Trái với ước đoán của anh, cô quậy tưng bừng. Lúc ngồi ở quán café Phố Cổ, nhìn xuống dòng người tan tầm, cô “hành hạ” anh bằng đủ mọi thứ câu hỏi. Lý do anh chơi đàn cho nhà thờ. Vì sao anh có cái vẻ gì đó buồn buồn rất không hợp tuổi. Về công việc của anh. Và cả về tại sao anh luôn trở về đầu tiên sau mỗi buổi lễ thánh. Thoạt đầu, Duy hơi hoảng hốt. Nhưng dần dần, anh lấy lại được sự điềm tĩnh vốn có. Từng câu trả lời được đưa ra chậm rãi. Chừng như anh tìm thấy mọi lý do xác đáng cho những hành động của mình. Nguyên thôi không hỏi nữa. Cô lơ đãng, mắt nhìn ra xa. “Thế mà em đã nghĩ cuộc sống lặng lẽ buồn thảm chết đi được. Em vào ca đoàn cũng vì chiều theo ý kiến của bố mẹ. Em luôn nghĩ ở những chỗ ồn ào và sôi nổi hơn, mình cảm thấy được sống thực sự. Như thể thời gian không quá dài…”
Dần dần, sự sôi nổi ồn ào của cô làm tan chảy vẻ lạnh lùng vốn có của anh. Sau các buổi lễ ở nhà thờ, cô lại vòi vĩnh anh đi lượn lờ khắp phố. Chưa quán ăn vặt nào ở thành phố này thiếu bóng dáng họ. Cô lau chau như con chim sẻ nhỏ, nói năng liến thoắng không thôi. Anh lặng lẽ hưởng ứng, đôi khi tán thưởng bằng những nụ cười dịu dàng. Một vài ngày của mùa đông, khi phóng xe qua những con phố dài lạnh giá, cô khẽ khàng đút tay vào túi áo anh, tựa nhẹ vào lưng anh. Cảm giác mềm mại và ấm áp.
Một lần, anh đọc được ở đâu đó rằng, liều thuốc tốt nhất cho một trái tim tan vỡ là bắt đầu một mối quan hệ khác. Dạo gần đây, anh và cô đã thân mật với nhau hơn. Nguyên đưa Duy về căn phòng cô đang sống, thuê lại từ một căn biệt thự trong phố cổ. Mọi thứ nhỏ nhắn được bày biện gần như hoàn hảo. Một vài buổi tối, họ không lượn lờ quán sá ngoài đường. Cô pha cho Duy một ly café ấm sực, trong lúc vòi vĩnh anh đọc cho nghe vài câu chuyện trong cuốn tuyển tập Andersen dày cộp. “Em thích đọc Andersen khủng khiếp, anh biết sao không?” “Tại sao?” “Vì những câu chuyện ấy chẳng nhiều bà tiên hay ông bụt. Tất cả những gì chúng ta cảm nhận được chỉ là cuộc sống. Phép lạ chỉ đến từ cách con người sống với nhau nhân hậu hơn” Anh nhìn cô thán phục, nhận ra trước mặt mình, cô nhỏ nhí nhố thường ngày trở nên sâu sắc lạ lùng.
Mùa đông năm ấy, trước lễ giáng sinh, Duy đi tới một quyết định cực kì quan trọng với anh: “yêu lại một lần nữa”. Anh đã nghĩ ra đủ thứ để nói với Nguyên. Anh sẽ bảo cô rằng, anh đã để chuyện quá khứ mãi mãi chôn sâu rồi. Ở nơi cô, anh hi vọng một khởi đầu hạnh phúc mới. Duy cũng đã chuẩn bị sẵn món quà mà Nguyên hằng ao ước: quả cầu tuyết. Với một kịch bản gần như hoàn hảo, anh tin tưởng rất nhiều vào mối quan hệ lần này.
Nhưng giá như cuộc sống chỉ toàn là những thứ “giá như”. Đêm lễ thánh linh thiêng, khi mọi người quây quần trong nhà thờ, hát vang bài thánh ca mừng ngày Thiên chúa ra đời, anh bất chợt nhìn lên ca đoàn. Vẫn là Nguyên nổi trội nhất với giọng ca cao vút. Như thể cô đang hiện thân trong lốt của một thiên sứ nhỏ bé, mang sự ngọt ngào của âm nhạc và đức tin tới với mọi người. Giây phút ấy khiến anh đột nhiên khựng lại. Khoảnh khắc mà cô cất cao giọng hát, cũng là lúc niềm tin trong anh về một điều kì diệu trở nên lớn lao hơn bao giờ hết. Nguyên vẫn ở đó. Nhưng nếu cô ở cùng anh trong một mối quan hệ, đến lúc nào đó, họ cũng sẽ rời xa nhau. An lành, trở thành những người bạn bình thường như vài đôi anh từng biết. Nhưng cũng có thể đầy xót xa và không bao giờ còn có thể gặp nhau nữa, như khi Minh chia tay anh. Để giữ cô lại bên mình vĩnh viễn, anh hoàn toàn tin rằng không nên bắt đầu một mối quan hệ nào khác cao hơn mức bạn bè. Kết thúc buổi lễ, trong ánh mắt háo hức của cô khi đã được Duy hứa trước về một điều bí mật, anh tặng cô quả cầu tuyết. Nhìn vào mắt cô, anh lấy hết can đảm và nói: “Mình mãi mãi sẽ là anh em tốt, Nguyên nhé”. Khuôn mặt cô chợt biến sắc. Anh không chắc mình nhìn thấy sự thất vọng hay tuyệt vọng trong ánh mắt thiên thần kia. Chỉ biết sau khi định thần lại, cô bình thản gật đầu. Vẻ bình thản lạ lùng không hợp tí tẹo nào với tính cách của Nguyên. Đó là đêm tháng 12 dài nhất mà Duy từng biết.
Họ vẫn giữ mối quan hệ với nhau, dù có vẻ một điều gì đó gờn gợn đã xuất hiện trong mỗi buổi hẹn của hai người. Một ngày, Nguyên thông báo cô có bạn trai. Duy thầm chúc phúc cho cô. Ở vai trò một người anh, Duy vẫn dành thời gian để lắng nghe mọi điều cô tâm sự, về tình yêu, về cuộc sống, bạn trai mới và công việc. Như một ông anh khó tính, đôi lần anh cũng đưa cho cô những lời khuyên. Chỉ có điều anh hiểu, họ sẽ không bao giờ còn những khoảnh khắc như lúc ở trong giáo đường mùa giáng sinh năm ấy nữa.
Sau cái đêm nhận được tin nhắn, anh chủ động hẹn cô đi uống café. Đúng như dự đoán của anh, hôm ấy Nguyên cãi nhau với Phúc-người yêu cô. Không phải cãi nhau bình thường như mọi lần theo kiểu bản tính đỏng đảnh khó chiều của cô, mà là cãi nhau to. Nguyên tình cờ nhìn thấy Phúc thân mật hơi quá trớn với cô bạn đồng nghiệp ở công ty. Phúc chắc cũng vì căng thẳng công việc, nên cự lại. Cậu ta cũng mệt mỏi không kém với cái kiểu “nắng mưa thất thường” của Nguyên. Không ai chịu ai. Tối hôm ấy, Nguyên ở bar uống cùng bạn đồng nghiệp tới say khướt mới về. Anh lặng nghe câu chuyện ấy, không đưa ra phán xét gì cả. Anh biết Phúc. Vài lần họ từng gặp nhau vì Nguyên giới thiệu. Với Duy, đó là một chàng trai tốt. Không quá trầm như anh, Phúc sôi nổi và tán đồng theo được những câu chuyện của Nguyên. Nhưng cũng đủ nhẫn nại để chiều theo tính khí của cô.
- Chuyện của em chỉ thế thôi. Nhưng có một điều em rất bực mình. Sao anh không trả lời tin nhắn của em?
- Anh phải trả lời em thế nào đây?
- Em không thích cách anh trả lời câu hỏi của em bằng một câu hỏi khác. Khi em hỏi anh như thế, em đã hi vọng về một sự thành thật. Vậy mà anh im lặng rồi làm lơ em luôn.
- Sự thực là anh chẳng biết trả lời em thế nào cả.
- Uhm, vậy thì em hỏi lại nhé. Duy này, nếu quay lại được mùa đông năm ấy, anh có ngỏ lời với em không?
Ừ nhỉ, nếu được quay trở về mùa đông năm ấy? Trước ánh mắt thiết tha quá đỗi của Nguyên, Duy đã không dám thừa nhận, đã có lúc anh từng nghĩ về chuyện ấy. Rằng niềm tin kỳ quặc rằng anh là người duy nhất hiểu cô và chấp nhận được cô vẫn còn. Rằng cũng từng có lần anh ao ước được làm lại, có thể anh sẽ cư xử theo một cách khác. Tất cả vụt hiện lên và vụt qua rất nhanh, như những ký ức về mùa đông năm ấy. Tránh xa dòng hồi tưởng quá khứ ám ảnh, anh lặng lẽ bật dậy, thanh toán tiền rồi bỏ về trước trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô. “Sẽ đến một lúc thích hợp anh trả lời cho em”.
Đêm hôm ấy, Duy suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện lúc chiều với Nguyên. Hình như đã từng có lúc nào đó trong đời, anh ao ước mình đã không cư xử kỳ quặc như ngày giáng sinh năm ấy. Thâm tâm anh hiểu tình cảm mà Nguyên dành cho anh lúc đó. Nhưng thứ lý trí lạ lùng và nỗi sợ hãi mơ hồ đã khiến anh cư xử thật tệ. Mà không, chưa chắc đã là quá tệ. Sau đó Nguyên gặp Phúc, anh đã hy vọng câu chuyện của anh và cô sẽ qua nhanh. Chỉ đến khi Nguyên khơi lại mọi thứ. Và anh thì chưa bao giờ quên tất cả. Hình như Duy lại suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ anh cần một ly scotch để chiêu đi cái lạnh và nỗi ám ảnh này.
Bỗng anh nghe thấy một tiếng cạch từ cửa sổ. Chừng như lại một trò nghịch ngợm của tụi nhóc trong khu. Tới viên sỏi thứ hai, Duy không thể ngồi yên được nữa. Anh mở cửa sổ nhìn xuống đường. Là Nguyên. Hình như chưa bao giờ anh quên được cái dáng bé nhỏ của cô, càng được tô đậm thêm trong khung cảnh mùa đông lạnh lẽo. Chạy xuống thật nhanh để mở cửa cho cô, anh thấy cô đang khóc. Duy choàng vội chiếc áo khoác của mình cho Nguyên rồi đưa cô vào nhà. Cô dựa vào vòng tay của anh, khóc òa lên. Đã có lần Duy tin rằng vòng tay của mình đủ rộng để ôm trọn Nguyên trong lòng. Nhưng cái đêm họ ở bên nhau, anh nhận ra vòng tay mình mãi mãi không sao đủ sức để ôm cô thật chặt. Họ cứ lặng lẽ bên nhau không nói gì. Tới gần sáng, lúc cả hai đã thấm mệt, anh mới thì thầm vào tai cô rất khẽ: “Năm nay mình lại cùng nhau trở về mùa đông ấy nhé. Đến đúng đêm giáng sinh, anh sẽ trả lời cho em”
Bằng vài liên lạc đơn giản và ngắn gọn, Duy chuẩn bị gần xong cho câu trả lời đêm giáng sinh. Đêm hôm ấy, trong tiếng nhạc rộn rã mừng ngày Chúa sinh ra đời, anh đến chỗ hẹn từ rất sớm. Năm nay Duy không còn chơi nhạc cho ca đoàn nữa. Chọn một góc rất khuất, anh lặng lẽ nhìn ngắm món quà giáng sinh mà mình tặng cho Nguyên. Dáng của Phúc lóng ngóng đến tội nghiệp, lí nhí câu nói gì đó như xin lỗi. Anh thấy Nguyên òa khóc, vẫn như một đứa trẻ con khi mắc đòn oan. Chỉ có điều, anh nhìn thấy trong ánh mắt cô niềm hạnh phúc. Cô ôm choàng lấy Phúc. Lúc cô nháo nhác nhìn quanh tìm Duy, anh đã rời khỏi thánh đường từ lúc nào.
Hồi còn bé, Duy vẫn luôn nhớ về những câu chuyện mẹ anh kể. Rằng luôn luôn có quà giáng sinh cho mọi người, bất kể giàu nghèo, khỏe mạnh hay yếu đuối, đóng vai thiện hay vai ác…Chỉ có điều, họ luôn phải cố gắng để xứng đáng với món quà của mình. Nhất là khi món quà ấy là tình yêu và hạnh phúc. Anh mỉm cười và hít thở thật sâu. Có lẽ năm nay, thay vì chờ đợi, anh sẽ tự mua tặng mình một món quà. Rất nhanh, rút điện thoại, anh gọi cho Quân: “Quân đấy à? Đang ở đâu thế? Mình vẫn nhớ cậu hứa năm nay sẽ giới thiệu cho mình vài cô nàng thật hay ho cho đêm giáng sinh…”
P/s: Tôi cũng tin mình đã viết ra nó vào một trong những đêm dài nhất của tháng 12
-Trần Việt Anh-
Subscribe to:
Comments (Atom)
